Ta quả thật đã kiệt sức, hôm nay nào là cảm nắng, sốt cao, bị lụa trắng siết cổ, dầm mưa, đói lả, lại thêm bao nhiêu kinh hoàng...
Cố gắng đến tận giờ phút này, đã là quá giới hạn chịu đựng của cơ thể. Cơn mệt mỏi như sóng trào ập đến, nhấn chìm ta. Hắn vừa dứt lời, trước mắt ta liền ta sầm lại, rồi chìm vào vô thức.
Ngoài khung cửa sổ, bóng tre lay động nhẹ nhàng, tiếng mưa rơi hòa lẫn tiếng sấm rền vang vọng, thấm sâu vào giấc mơ chập chờn của ta.
Không biết đã hôn mê bao lâu, ta lại mơ thấy trận hỏa hoạn kinh hoàng năm mười hai tuổi. Trong không khí nồng nặc mùi khét lẹt của m.á.u thịt cháy, những ngọn lửa hung tợn l.i.ế.m láp mọi thứ xung quanh. Xà nhà ầm ầm đổ sập, mẫu thân ta bị đè trúng, nhưng bà vẫn ôm chặt lấy ta trong vòng tay gầy yếu.
Mẫu thân cố gắng chịu đựng nỗi đau xé ruột gan, lảo đảo đưa ta đến bên miệng giếng khô, rồi run rẩy nhét vào lòng bàn tay bé nhỏ của ta miếng ngọc bội lạnh lẽo.
Chiếc váy lụa của mẫu thân nhuốm đầy m.á.u tươi, tiếng khóc của bà nghẹn ngào, thê lương và tuyệt vọng như tiếng chim đỗ quyên kêu ra m.á.u –
Trong những giấc mơ trước đây, ta luôn không thể nghe rõ tiếng khóc xé lòng của mẫu thân.
Nhưng lần này, giọng nói của mẫu thân lại vang vọng rõ ràng trong tâm trí ta: “A Uyển, con đừng báo thù, cũng đừng để A Nghiên báo thù. Mẫu thân chỉ mong các con được sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tri-y-nhu-mong/2714410/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.