Nhìn hành động của Vu Nhai, ba người Độc Cô Cửu Tà sửng sờ sau đó bật cười nói:
- Cái tên Vu Nhai này lại muốn nhất minh kinh nhân, cố ý để mình rơi vào phương trận tối nhất. Khoe mẽ quá, ta sớm biết như vậy đã học theo hắn, quả nhiên hắn làm việc tà hơn ta.
Tiềm lực của Vu Nhai đã đến cực hạn?
Buồn cười, nếu thật sự như vậy thì Độc Cô gia chủ sẽ cho Vu Nhai nhiều đãi ngộ sao? Gia chủ sẽ nhìn lầm?
Độc Cô Cửu Diệp gật đầu, nói:
- Lúc trước hắn bị nhốt trong kiếm thần bí địa quá lâu làm chậm trễ lữ hành.
Độc Cô Cửu Diệp không như đám Độc Cô Cửu Tà tin tưởng mù quáng vào Vu Nhai, nhưng địa vị của gã trong Độc Cô gia cao hơn Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Huyền, biết nhiều điều hơn.
Lữ Nham rất oách nói:
- Ha, vậy cũng tốt, nếu để Vu Nhai đi vào trước thì chúng ta không có canh mà húp.
Lý Thân Bá cười to bảo:
- Nói đúng, ha ha ha ha ha ha!
Vài người chú ý đoạn đối thoại của người Độc Cô gia, nghi hoặc nhìn Vu Nhai. Có người lắc đầu, có người chú ý. Thiên tài Độc Cô gia đã nói như vậy tất nhiên là có lý luận của mình.
Trong khi mọi người khe khẽ thì thầm, thảo luận, hội trưởng Lữ Giả lên tiếng:
- Phải rồi, còn một chuyện vô cùng tiếc nuối thông báo với mọi người là người ở phương trận sáng nhất không phải vào thử thách trước tiên được nhiều ích lợi hơn, còn mấy chục vị đi vào trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trieu-hoan-than-binh/2186850/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.