Edit: Kazuo
Chu Lẫm cảm thấy được chính mình đã trải qua một giấc mộng rất dài, ý thức cùng linh hồn đều ở trong trạng thái lơ lửng, như thể lang thang mấy thế kỷ trước khi tìm được mảnh đất.
Yếu ớt mở mắt ra, thứ đập vào mắt chính là trần nhà trắng tinh, Chu Lẫm nhất thời cho rằng mình đã tới thiên đường rồi.
Chu Lẫm cảm giác được tay mình bị thứ gì đó ấm áp giữ chặt, khó khăn quay đầu lại liền phát hiện Cố Phi đang nằm ở bên giường, một tay gắt gao ôm cậu.
Cảm nhận được cử động rất nhỏ trong tay, Cố Phi bỗng nhiên mở mắt ra, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Chu Lẫm, sau đó kích động bật khóc, không nói nên lời.
Chu Lẫm đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt Cố Phi, trên khuôn mặt yếu ớt hiện lên một nụ cười rất nhẹ nhõm.
"Thật tuyệt khi Phi Phi không sao." Chu Lẫm yếu ớt nói.
Cố Phi ấn chặt tay Chu Lẫm vào mặt mình, không ngừng khóc và lắc đầu, cậu muốn nói điều gì đó nhưng không biết phải nói như thế nào.
Đối với Cố Phi, vào thời điểm này, thế giới của cậu mới giống như được sống.
"Phi Phi." Chu Lẫm giả bộ lộ vê mặt ủy khuất, "Đói bụng! Tôi muốn ăn thịt!"
Cố Phi lau nước mắt, không nhịn được bật cười, "Cậu mới tỉnh lại, dạ dày không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, tôi đi nấu chút cháo, cậu nằm xuống đừng nhúc nhích." Cố Phi nói xong liền giúp Chu Lẫm đắp chăn bông cho tốt mới mỉm cười rời đi.
Ngay khi Cố Phi rời đi, Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-doi-khang/1831708/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.