🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hơi thở nóng rẫy phả lên mặt Tô Kiến Thanh. Chưa bao giờ cô ở gần anh đến vậy, gần đến mức có thể nhìn rõ đôi mắt anh.

Kỳ Chính Hàn rủ mắt, chóp mũi chạm vào cô. Môi mỏng của anh lướt qua khóe môi mềm ướt, chút ngứa ngáy nhẹ nhàng khiến cô run lên trong lòng anh.

Một bàn tay rắn rỏi đặt trên eo, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của cô.

Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn, chưa đủ.

Một lần nữa anh xâm chiếm đôi môi ấy, mềm mại, ngọt ngào, mỗi lần nếm thử lại càng khiến người ta khát khao hơn.

Tô Kiến Thanh ngoan ngoãn nhắm mắt.

Hơi nóng cuộn trào, cô bị anh nhấn chìm.

Giữa lúc củi khô bốc lửa, chẳng ai để ý đến cái trán bóng loáng đang áp sát vào cửa kính xe. Mãi đến khi một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên, chấn động cả con hẻm.

“Mẹ ơi! Có người hôn nhau trong xe kìa!”

Tô Kiến Thanh giật mình hét lên, tìm chỗ trốn theo bản năng. Cô vội vã rúc xuống, vùi mặt vào lòng anh, thân thể hơi run rẩy.

Kỳ Chính Hàn liếc ra ngoài qua khe cửa kính, nhìn đứa nhóc nghịch ngợm kia. Tiếng chân lộp cộp vang vọng một lúc lâu rồi mới xa dần về cuối con đường. Một lát sau, bên ngoài chỉ còn lại tiếng gió lạnh gào thét.

Anh vỗ nhẹ lên vai cô: “Đi mất rồi.”

Cô không động đậy.

Anh nhéo vành tai nóng ran của cô: “Dậy đi.”

Cô vẫn bất động, nhưng đã bình tĩnh hơn và không còn run rẩy nữa. Nằm trong lòng anh, nhìn cô chẳng khác gì một chú thỏ con hoảng hốt tìm chỗ trú ẩn.

Kỳ Chính Hàn bật cười, giọng nói trầm thấp, từ tính: “Sao thế này?”

Anh cầm lấy cổ áo Tô Kiến Thanh, kéo cô lên, tỉ mỉ quan sát gương mặt đỏ bừng kia.

Thú vị hỏi: “Nụ hôn đầu à?”

Tô Kiến Thanh lập tức quay đi, né tránh ánh mắt anh.

Anh không chịu buông tha, tiếng cười nhợt nhạt: “Lại để anh chiếm lời rồi phải không?”

Lần đầu tiên cô bị anh hỏi đến mức á khẩu. Một lúc lâu sau, Tô Kiến Thanh mới đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời, ngáp một cái rồi nói: “Gọi chú Hà về lái xe đi, em buồn ngủ lắm rồi.”

Kỳ Chính Hàn không để tâm, chỉ nắm lấy bàn tay cô, đầu ngón tay chậm rãi lướt trên làn da mềm mại. Anh lặng lẽ quan sát sắc mặt Tô Kiến Thanh, nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc bướng bỉnh sau tai.

Sau đó, môi anh khẽ nhếch lên như đang hồi tưởng điều gì, đầu ngón tay chạm nhẹ vào bờ môi căng mọng, giọng nói hơi nhỏ, ám muội.

“Còn tuyệt vời hơn sự mường tưởng của anh.”

Cô mím môi, xấu hổ không nói nên lời, gò má càng đỏ hơn.

Kỳ Chính Hàn lại cất tiếng: “Về với anh nhé?”

Cô đã từng nghĩ đến tình huống này, lập tức lắc đầu: “Em không quen chỗ lạ.”

Anh kéo cô vào lòng, môi lướt nhẹ qua vành tai: “Còn anh thì không, anh sẽ qua chỗ em.”

Tô Kiến Thanh trừng mắt nhìn anh với vẻ khó tin: “Em chưa thấy ai mặt dày như anh cả, chẳng biết khách sáo là gì.”

Cô thấy đôi mắt anh cong lên như mảnh trăng non, ý cười ẩn hiện trong bóng tối.

Cuối cùng, Kỳ Chính Hàn bị từ chối một cách tàn nhẫn. Anh không đòi hỏi thêm, chỉ nhắc lại đúng hai lần, giọng điệu còn mang theo ý đùa cợt.

Tô Kiến Thanh trở về nhà, trên người vẫn vương vấn mùi hương của anh. Mùi hương ấy quá đậm, đến mức khi tắm cô phải bôi đi bôi lại nhiều lớp sữa dưỡng thể. Song, hương gỗ thông trong xe dường như vẫn bao phủ lấy cô, không cách nào xua đi. Hơi nóng từ môi lưỡi anh quá cao, để lại một vết bỏng âm ỉ trong lồng ngực cô.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Kiến Thanh cảm thấy miệng hơi đau.

Soi gương mới phát hiện có dấu hiệu nhiệt miệng, nghĩ kỹ lại, dạo gần đây cô đâu có ăn đồ cay nóng. Không biết đây có phải nghiệp báo cho cái gọi là “trao đổi ngang giá” của cô hay không.

Đúng lúc này, bậc thầy diễn xuất với vai diễn si tình gọi đến thăm hỏi: “Chào buổi sáng.”

Giọng anh còn hơi mơ hồ, pha lẫn âm mũi nặng, chắc hẳn cũng vừa mới thức dậy.

Tô Kiến Thanh đáp: “Chẳng ổn chút nào.”

“Sao vậy?” Giọng Kỳ Chính Hàn tỉnh táo hơn đôi chút, mang theo sự lười nhác, tùy ý. Kiểu giọng này, khi nói lời tình tứ lại càng dễ nghe.

Cô không đáp, lục lọi tìm thuốc.

Anh nói: “Đừng làm người ta lo lắng chứ.”

Cô trả lời: “Miệng em bị sưng, không tiện nói chuyện. Xin lỗi nhé.”

Thực ra, Tô Kiến Thanh hơi khó chịu vì vừa ngủ dậy.

Kỳ Chính Hàn ngừng một lát, sau đó bật cười, nói: “Là lỗi của anh.”

Giọng điệu dịu dàng, luyến tiếc vô hạn. Bất kể là thực lòng hay giả ý, tính tình anh vẫn luôn ôn hòa như vậy.

Không tìm được thuốc thích hợp, Tô Kiến Thanh liền thử một mẹo dân gian, bôi kem đánh răng lên môi. Nhìn vào gương, trông cô chẳng khác gì ông già Noel.

Kỳ Chính Hàn lại nói: “Uống nhiều nước vào.”

Một câu đơn giản nhưng lúc nào cũng hữu dụng.

Tô Kiến Thanh chuẩn bị đánh răng: “Em muốn mở nhạc trên điện thoại, tạm biệt.”

May mắn là tình trạng nhiệt miệng không quá nghiêm trọng. Cô nghe lời anh, uống mấy cốc nước ấm, quả nhiên cảm thấy đỡ hơn. Chẳng bao lâu sau, điện thoại lại rung lên. Cô cầm lên xem, vẫn là Kỳ Chính Hàn.

Người làm kinh doanh thường vậy, thích gọi điện hơn là nhắn tin.

“Nghe xong chưa?” Sự mới mẻ khiến đàn ông trở nên kiên nhẫn gấp bội.

Cô bật cười bởi cái tính chấp nhất của anh: “Ngài Kỳ, buổi sáng anh không cần làm việc hả?”

“Anh muốn nghe giọng em.” Anh không nói “anh thích”, mà là “anh muốn”.

Anh hỏi cô đã nghe bài gì, Tô Kiến Thanh nói sẽ gửi qua điện thoại, nhưng anh lại bảo cô hát. Cô cũng không từ chối, thuận theo ý anh.

Cha của Tô Kiến Thanh là thầy dạy Côn khúc. Từ nhỏ, cô đã lớn lên trong bầu không khí nghệ thuật, cũng biết hát một chút lối thanh xướng của hí kịch.

Bài hát Tô Kiến Thanh đang nghe có đoạn thế này:

“Lòng cao hơn trời, thân phận hèn mọn.
Phong lưu, lanh lợi chỉ rước oán hờn.
Bạc mệnh thường do lời gièm pha.
Công tử si tình, nhớ thương uổng phí.”

Giọng cô vô cớ mang theo vẻ u sầu.

Tô Kiến Thanh hát xong, Kỳ Chính Hàn trầm ngâm một lúc rồi nhận xét: “Hát rất hay, đây là khúc gì vậy?”

“Là phán từ của Tình Văn.” [1]

Kỳ Chính Hàn nghĩ ngợi rồi nói: “Không thích, quá sắc sảo.” [2]

Tô Kiến Thanh ngẩn ra, châm biếm: “Anh đang tuyển phi tần à? Ai quan tâm anh thích hay không?”

Anh lại bật cười. Sự mới mẻ khiến đàn ông đôi khi biết nhún nhường đúng lúc: “Phải rồi, anh không có tư cách để nói không thích.”

Cô nói: “Lần này là tạm biệt thực đó, đoàn phim không nuôi kẻ rảnh rỗi, em phải đi làm.”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Được, kiếm nhiều vào.”

Chỉ vì một câu đó, cô lại buột miệng đùa: “Nếu có cơ hội kiếm được nhiều tiền, em nhất định báo đáp anh thực tốt.” Lời này là chân thành.

Cơ mà anh lại hào phóng bảo: “Không cần, tất cả đều là của em. Để anh lập cho em một quỹ riêng, từ từ tích lũy.”

Tô Kiến Thanh cười: “Được thôi, đến lúc đó em sẽ dùng tiền bao nuôi tiểu thịt tươi.” [3]

Anh cười khẽ: “Em dám sao?”

Lời tác giả:

Nếu truyện đi theo hướng ngọt ngào, những màn đấu khẩu trêu ghẹo kiểu này tôi có thể viết cả trăm chương (0w0).

Bài hát trong chương này là Khúc ca Tình Văn.


Chú thích:

[1] Trong Hồng Lâu Mộng, “Phán từ” (判词) là những bài thơ hoặc lời tiên đoán về số phận của các nhân vật chính, do tác giả viết để ám chỉ kết cục của họ.

[2] Câu “không thích, quá sắc sảo.” mà Kỳ Chính Hàn nói mang ý chê bai hoặc cảm thấy không vừa lòng với sự thông minh, lanh lợi quá mức của Tình Văn (晴雯 – một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng)

[3] “Tiểu nãi cẩu” (小奶狗) là một thuật ngữ mạng ở Trung Quốc, dùng để chỉ những chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai, ngoan ngoãn, dịu dàng và biết nghe lời, giống như một chú cún con dễ thương.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.