🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỳ Chính Hàn tự tay làm tặng Tô Kiến Thanh một chiếc bánh trung thu, còn là hình trái tim. Chút lãng mạn ngây ngô này thực sự khiến cô vui đến mức không giấu được nụ cười. Cô hỏi anh học ở đâu, anh đáp là bà chủ bếp dạy

Nhân sen ngọt bùi, cắt một miếng nhỏ, cô chậm rãi thưởng thức. Vị ngọt lan trên đầu lưỡi, tâm trạng cũng theo đó mà chuyển trời quang mây tạnh. Con gái quả nhiên dễ dỗ dành như vậy.

Tô Kiến Thanh không hỏi, có phải vì ngày đặc biệt này mà anh cố tình gọi cô về không. Nếu đúng là thế, vậy thì những vất vả đường xa cũng có thể tạm gác qua một bên.

Kỳ Chính Hàn cũng chẳng nói, rằng đã rất nhiều năm rồi anh không còn khái niệm Trung thu. Trong cuốn từ điển cuộc đời anh, chưa từng xuất hiện hai chữ “đoàn viên”.

Anh lặng lẽ nhìn cô ăn hết chiếc bánh, từng miếng từng miếng, không hề tranh với cô một chút nào.

Ánh trăng xuyên qua ô cửa rộng, phủ lên mái tóc cô một màu trắng sáng. Kỳ Chính Hàn đưa tay lau vụn bánh bên khóe môi cô. Hai bóng người đổ dài lên tường, trong những thanh âm khe khẽ của tiếng nhai, tiếng thở, lần đầu tiên, anh thấy nơi này thấp thoáng chút hơi thở của gia đình.

Nhưng nếu gọi đây là nhà, e rằng chưa đủ. Cũng giống như một tòa lâu đài nguy nga được chắp vá từ những mảnh vụn ấm áp, đẹp đẽ nhưng mong manh.

Sự ấm áp ấy như một bọt nước, chạm vào là vỡ tan.

“Ngon không?” Anh hỏi.

“Em thấy tay nghề anh cũng ra gì đấy. Sau này không làm ông chủ nữa thì có thể đi làm đầu bếp.” Tô Kiến Thanh giơ ngón cái lên tán thưởng.

Anh chỉ làm một cái, không còn cái thứ hai. Tô Kiến Thanh có hơi tiếc nuối.

Kỳ Chính Hàn vỗ về cô: “Vậy năm sau lại đến, mỗi năm làm cho em một cái.”

Tô Kiến Thanh không thực sự tin vào lời hứa này, nhưng vẫn mỉm cười đồng ý: “Được.”

Chuông cửa vang lên, cả hai cùng nhìn qua cửa sổ.

Chỉ một giây sau, Kỳ Chính Hàn nhanh chóng xoay người ra ngoài, Tô Kiến Thanh cũng theo anh đi về phía cửa.

Một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe đỗ trước nhà, trên tay ôm một đứa trẻ, tay kia dắt theo một đứa khác.

Tô Kiến Thanh đứng từ xa đã nhìn thấy. Khi đến bậc cửa, cô tự giác dừng bước, không theo anh đi tiếp. Kỳ Chính Hàn vẫn đi về phía trước, tiến lên đón người.

Bằng trực giác của phụ nữ, dù chưa thấy rõ khuôn mặt người kia, Tô Kiến Thanh đã đoán được thân phận của cô ấy.

Cô như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động, cũng không thể kiểm soát biểu cảm đang dần trở nên cứng đờ. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này khiến Tô Kiến Thanh không có cách nào bình thản mỉm cười chào hỏi.

Gương mặt bình tĩnh của cô như muốn vỡ vụn, lòng bàn tay càng lúc càng túa nhiều mồ hôi lạnh.

Nếu có thể biến mất ngay lúc này, cô nhất định sẽ không ở lại. Cảm xúc cuộn trào, sự hèn nhát quấn chặt lấy cô, chỉ muốn quay lưng chạy trốn.

Vị ngọt của bánh trung thu còn chưa tan hết trong miệng, ánh trăng lạnh lẽo trên cao lại phủ lên cô một tầng đắng chát chẳng thể xua đi.

Đứa bé lớn là anh trai, vừa thấy Kỳ Chính Hàn liền chạy đến. Anh thuần thục đón lấy, ôm nó vào lòng.

Đứa bé nhỏ là em gái, vẫn đang ngủ say trong vòng tay mẹ.

Kỳ Chính Hàn dẫn Liêu Vũ Mân vào nhà, một tay ôm cậu bé, tay còn lại đưa ra nhéo lấy cằm Tô Kiến Thanh: “Gọi chị dâu đi.”

Người phụ nữ trước mặt đã đến rất gần.

Tô Kiến Thanh nở nụ cười gượng gạo: “Chào chị dâu.”

Liêu Vũ Mân nhìn Tô Kiến Thanh, đùa một câu với Kỳ Chính Hàn: “Hôm nay còn giấu người đẹp trong nhà nữa à? Xem ra chị đến không đúng lúc rồi.”

Kỳ Chính Hàn cũng chẳng khách khí: “Đúng là không đúng lúc, đi đi.”

Cô ấy cười: “Cho bọn trẻ vào uống miếng nước đã chứ? Đừng có vô tâm vậy, ngay cả cửa cũng không cho vào.”

Giọng nói của người phụ nữ này nhẹ nhàng như một ly soda mát lạnh, dịu êm mà không quá nồng. Dung mạo của cô ấy cũng như gió xuân, không hẳn xinh đẹp nhưng khiến người ta có cảm giác dễ chịu. Nhìn kỹ có thể thấy dấu vết thời gian nơi khóe mắt, nhưng khí chất ôn hòa và dịu dàng bẩm sinh không thể che giấu.

Liêu Vũ Mân khác xa hình tượng “ánh trăng sáng” trong tưởng tượng của cô. Người phụ nữ này không hề xinh đẹp.

Tô Kiến Thanh thầm nghĩ một cách cay nghiệt, Đinh Vũ Uyển nói cô đẹp hơn cô ấy gấp trăm lần, hóa ra là thật.

Dù nhiều người nói họ có nét giống nhau, nhưng Tô Kiến Thanh nhìn thế nào cũng thấy hai người hoàn toàn khác biệt.

Dưới vẻ ngoài thông minh lanh lợi của cô là những mâu thuẫn, nhạy cảm và đa nghi. Còn Liêu Vũ Mân mang vẻ đẹp trầm tĩnh dịu dàng, điềm đạm và bao dung.

Chênh lệch về tuổi tác, về trải nghiệm, vốn dĩ cô không thể nào so với người phụ nữ này.

Vị ngọt trong miệng ngày càng nhạt đi, cuối cùng bị vị đắng nuốt chửng. Rối bời và hỗn loạn, cô không biết phải làm sao để gỡ rối những cảm xúc này. Chỉ cảm thấy nhịp tim như ngựa đứt cương, khó chịu đến mức chẳng thể diễn tả bằng lời.

Khi lướt ngang qua cô, Liêu Vũ Mân dừng bước.

Cô ấy thấp hơn Tô Kiến Thanh mười phân, ngước đôi mắt trong veo nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Em là… Kiến Thanh, đúng không?”

Tô Kiến Thanh hơi nhíu mày: “Chị biết em?”

Không có gọi sai tên, Liêu Vũ Mân dường như nhẹ nhõm hẳn, khẽ thở ra, dịu dàng đáp: “Cậu ấy từng nhắc đến em.”

Khoảnh khắc đó, sự bối rối và bất an trong lòng Tô Kiến Thanh bỗng chốc tan biến. Cô ngẩn ra một giây rồi nở nụ cười có chút bất ngờ: “Thật sao?”

Nhưng không thể hỏi thêm nữa.

Hỏi nhiều sẽ lỡ lời, sẽ để lộ tâm tư. Cô cẩn thận giấu đi vẻ vui sướng, lén nghĩ xem khi nhắc đến cô, Kỳ Chính Hàn đã nói thế nào.

Liêu Vũ Mân nhận ra cảm xúc thoáng qua trên gương mặt cô, bèn nhàn nhạt mỉm cười.

Một tay cô ấy bế con, một tay lại đẩy cửa: “Cậu ấy bảo em rất đáng yêu.”

Tô Kiến Thanh sững sờ.

Không có tiền đồ, ngay lúc đó sống mũi bỗng chua xót.

“Xin lỗi vì đã làm phiền, chị chỉ muốn nói vài câu rồi đi ngay.” Liêu Vũ Mân lại nhỏ giọng nói với cô.

Tô Kiến Thanh không lên tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu và không có thái độ nào khác.

Bước theo sau cùng, cô đi vào nhà.

Bé gái tựa trên vai Liêu Vũ Mân đã tỉnh giấc, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn Tô Kiến Thanh chăm chú.

Vào đến phòng khách, mọi người lần lượt ngồi xuống. Sự thân mật trước đó chẳng còn nữa, thay vào đó là không khí ấm cúng của ngày lễ. Hai đứa trẻ leo lên leo xuống trên sô pha, Kỳ Chính Hàn đưa cho chúng vài viên chocolate, Liêu Vũ Mân dặn các bé nhớ cảm ơn chú út.

Tô Kiến Thanh băn khoăn không biết có nên tìm cớ rời đi hay không. Kỳ Chính Hàn để ý thấy cô đứng bên cạnh không nói lời nào, bèn vỗ nhẹ cô một cái: “Ngồi xuống đi.”

Tô Kiến Thanh không ngồi mà đi rót nước cho họ, thoạt nhìn chẳng khác gì nữ chủ nhân đang tiếp đón khách khứa.

“Đừng để quan hệ giữa em và cha quá căng thẳng, không chỉ vì tình cha con, dù là làm bộ làm tịch cũng sẽ có lợi cho em… À, cảm ơn.”

Liêu Vũ Mân cầm lấy tách trà từ tay Kiến Thanh, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

Lá trà chìm xuống đáy tách, hơi nóng tỏa ra.

Kỳ Chính Hàn ngồi đối diện với Liêu Vũ Mân, hai chân vắt chéo, tư thế lười nhác, trông như đang lắng nghe, nhưng mãi chẳng đáp lại một câu.

Anh cũng không bảo Tô Kiến Thanh đi nơi khác, thế nên cô lẳng lặng ngồi bên nghịch điện thoại.

Phần lớn thời gian đều là Liêu Vũ Mân nói, Kỳ Chính Hàn rất ít đáp lời. Với cô ấy, anh luôn nhẫn nại nhưng cũng không giấu được sự cố chấp và bướng bỉnh.

Cảm giác như thế nào nhỉ? Giống như một người chị gái đang khuyên răn đứa em trai của mình. Em trai thì có điều bất mãn nhưng chẳng buồn phản kháng.

Cuối cùng, Kỳ Chính Hàn nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Mỗi người đều có nỗi khó xử riêng, ấm lạnh tự biết. Chị lo cho sức khỏe của mình trước đi, không cần mất công chạy đến đây vì em.”

Liêu Vũ Mân khẽ thở dài rồi nói: “Chính Hàn, chị chỉ mong em được tốt.”

“Em biết.” Anh liên tục gật đầu, thều thào. “Em đều biết hết.”

Tách trà Tô Kiến Thanh đã pha, cô ấy chưa kịp uống ngụm nào. Nhưng trước khi rời đi, Liêu Vũ Mân vẫn uống gần hết để không phụ tấm lòng của cô. Cô ấy rất có giáo dưỡng.

Kỳ Chính Hàn không ra tiễn, Tô Kiến Thanh giúp cô ấy bế một đứa bé lên xe.

Sau khi trở lại, anh không còn trong phòng khách nữa. Cô cũng lười không dọn đồ trên bàn, cứ để vậy đi thẳng vào phòng ngủ.

Tô Kiến Thanh trèo lên giường: “Lần trước anh nói người làm phẫu thuật là chị dâu của anh, có phải chị ấy không?”

Anh nhạt nhẽo đáp lại: “Ừ.”

Cô mạnh dạn hỏi tiếp: “Chị ấy mắc bệnh gì vậy?”

“Phổi không tốt, bệnh di truyền, từng phẫu thuật vài lần rồi.”

Tô Kiến Thanh vẫn tò mò, nhưng không biết nên hỏi thế nào để không quá phận. Cô nhẹ nhàng nằm xuống, với tay tắt đèn ngủ.

“Có thể hút một điếu được không?” Giọng anh trong bóng tối càng thêm lạnh lẽo.

Cô hơi sững lại rồi gật đầu: “Anh hút đi.”

Anh nói: “Cảm ơn.”

Khói thuốc vấn vít trong phòng ngủ, bao trùm lấy cô. Trong sự im lặng kéo dài đến khi điếu thuốc cháy được một nửa, Kỳ Chính Hàn lại cất giọng: “Em biết từ bao giờ?”

Tô Kiến Thanh khẽ giật mình, tim như bị siết chặt: “Biết gì cơ?”

“Chuyện hình xăm.”

Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi hai chữ “hình xăm” vang lên, sống lưng Tô Kiến Thanh trở nên cứng ngắc.

Nhận thấy sự căng thẳng của cô, Kỳ Chính Hàn đưa tay ôm lấy cô, như thể đang trấn an. Cơ thể gầy mảnh trong vòng tay anh khẽ run lên.

“Ai nói với em?” Anh đặt tay lên vai cô, gần như áp sát vào tai mà hỏi, giọng điệu không còn lạnh lùng nữa.

Đợi rất lâu mà Tô Kiến Thanh vẫn không lên tiếng, anh cũng không hỏi thêm.

Trong khoảng thời gian nửa điếu thuốc còn lại, cô được hơi ấm từ lồng ngực anh bao trùm.

Cùng lúc đó, cô cũng đang nghĩ, anh phát hiện ra từ khi nào? Có lẽ là ngay lần đầu tiên, khi cô né tránh hình xăm của anh, anh đã nhận ra có gì đó bất thường.

Tô Kiến Thanh im lặng, rõ ràng bản thân không làm gì sai, vậy mà giờ phút này lại có cảm giác như một phạm nhân đang chờ tuyên án.

“Trước đây, chị ấy đối xử với anh rất tốt. Khi mẹ anh vừa mất, anh được cha đón về đây sống.” Kỳ Chính Hàn nói xong câu đó, ngẫm nghĩ một lúc rồi bổ sung. “Rất khó khăn.”

Nhưng kiểu khó khăn này là gì?

Không phải thiếu thốn vật chất, không phải tự ti vì không hòa nhập được, mà là một sự dằn vặt tinh thần kéo dài.

Khoảng cách giữa hai gia đình quá lớn, như thể đang từ mùa xuân ấm áp tràn ngập tiếng chim hót bỗng chốc bị đẩy vào con mương tối tăm lạnh lẽo.

Lời hứa về tình yêu trọn vẹn mà mẹ từng dành cho anh, trong hoàn cảnh gia đình bên này, dần dần bị bào mòn đến mức sắp tan biến.

Cũng chính khi đến Yến Thành, Kỳ Chính Hàn gặp được Liêu Vũ Mân. Cô lớn hơn anh bốn năm tuổi, mang trong mình sự bao dung dịu dàng như một người mẹ, dành cho anh vô vàn sự quan tâm chăm sóc.

Những thiếu hụt trong lòng anh được lấp đầy. Ngọn gió xuân thổi qua tro tàn, khiến đốm lửa sắp tắt lại cháy lên lần nữa.

“Lúc học cấp hai anh rất phản nghịch, thường đánh nhau với anh trai. Chị ấy đứng ra hòa giải, giảng dạy cho anh đúng sai, bắt anh chép kinh thư, đóng cửa suy ngẫm.”

Hơi thuốc cuối cùng bị rít sạch, Kỳ Chính Hàn tiện tay ném đầu lọc vào chiếc ly thủy tinh bên cạnh, xoa xoa đầu ngón tay dính tàn thuốc.

“Thực tế chứng minh, trẻ con vẫn cần được dạy dỗ đúng cách, chị ấy giúp anh đi đúng đường. Nếu không có mấy năm đó, có lẽ bây giờ anh đã thành một tên côn đồ rồi.”

Tô Kiến Thanh thì thầm: “Giống Chu Già Nam phải không?”

Anh bật cười, gật đầu: “Ừ, giống Chu Già Nam.”

Kỳ Chính Hàn nói về Liêu Vũ Mân rất chừng mực, không hề nhắc đến chuyện đó là tình yêu hay chỉ là lòng biết ơn, để lại trong lòng cô vô số thắc mắc.

Tiếp theo là thời gian để Tô Kiến Thanh đặt câu hỏi. Sau một hồi trầm ngâm, câu đầu tiên cô thốt ra là: “Anh đã từng hôn chị ấy chưa?”

Kỳ Chính Hàn phì cười: “Làm gì có chuyện đó.”

Cô nhìn vào mắt anh, không giống như đang nói dối.

Anh cúi xuống cắn nhẹ lên cần cổ cô: “Ngay cả tay còn chưa từng nắm, đâu có giống chúng ta bây giờ?”

Tô Kiến Thanh đẩy anh ra.

Kỳ Chính Hàn tò mò quan sát sắc mặt của Tô Kiến Thanh lúc này, không thể nói là vui mừng, cũng chẳng đến mức thất vọng, mà là một loại cảm xúc phức tạp, khó phân định thật giả.

“Đã để tâm như vậy, sao không trực tiếp hỏi anh?” Kỳ Chính Hàn khẽ véo má cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chẳng có bao nhiêu phần thịt.

Anh nhìn bộ dạng nhăn mày cau có của cô, cười nói: “Anh phải xem trong bụng em còn giấu bao nhiêu chuyện nữa.”

Tô Kiến Thanh nói: “Anh khắc tên người ta lên người, tình sâu nghĩa nặng như thế, em còn tự chuốc khổ đi hỏi làm gì.”

Kỳ Chính Hàn nói: “Ừ, thế nên em chọn đi hỏi người khác?”

Tô Kiến Thanh lảng sang chuyện khác: “Em muốn ngủ rồi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon cái gì? Còn nghe được chuyện gì về anh nữa?” Anh véo lỗ tai cô.

Cô lắc đầu: “Không còn gì nữa. Thực sự ngủ ngon.”

Cô kéo chăn trùm kín đầu, không thèm để ý đến anh nữa. Giấc ngủ này, cô an tâm hơn đôi chút.

Sáng hôm sau, câu đầu tiên Kỳ Chính Hàn nói với cô là: “Đêm qua em nói mớ.”

Tô Kiến Thanh vừa ngồi xuống bàn uống sữa, vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ: “Em nói gì?”

Anh đáp: “Em gọi tên một người đàn ông.”

“Tên gì?”

“Hình như là… Trạch gì đó.”

Tô Kiến Thanh nghĩ ngợi một lúc, khẽ “ồ” lên: “Là nhân vật trong phim, em nhập vai quá mức thôi.”

“Nhân vật?” Kỳ Chính Hàn không mấy tin tưởng, quan sát sắc mặt cô. “Đáng ngờ.”

Cô cười nhạt: “Thôi rồi, bị anh nhìn thấu mất. Thật ra, đó là tên bạn trai cũ của em.”

Kỳ Chính Hàn đang mặc áo, cài đến cổ tay thì dừng lại, sau đó đi đến trước mặt cô, ép Tô Kiến Thanh vào cạnh bàn ăn, chậm rãi nhấn từng chữ: “Bạn trai cũ, Bùi Trạch? Phải không?”

Anh rõ ràng nhớ rõ cái tên cô gọi trong mơ, đúng là gã đàn ông xảo quyệt, thù dai.

Quả thực là nhân vật trong phim, cơ mà cô chỉ cười: “Anh muốn thế nào?”

Anh nói: “Chuyện đến nước này rồi, em chỉ có một cách là dỗ cho anh vui, anh mới có thể tha cho em.”

Tô Kiến Thanh bị anh chặn lại, nghiêng đầu cười: “Cái đồ háo dục nhà anh, em báo cảnh sát bây giờ.”

Kỳ Chính Hàn chế giễu: “Báo cảnh sát? Ngủ với người phụ nữ của mình cũng phạm pháp à?”

Tô Kiến Thanh vội vã xua tay: “Không được, bây giờ không được. Em phải kịp chuyến bay, không còn thời gian đâu.”

Kỳ Chính Hàn bật cười, cuối cùng cũng chịu đứng đắn lại. Anh siết eo cô, trầm giọng: “Được rồi, đừng quậy nữa. Để anh hôn một lát.”

Không còn lời bông đùa nào nữa, anh nâng mặt cô lên rồi cúi xuống đặt một nụ hôn. Tô Kiến Thanh ngửa đầu, đón nhận nụ hôn nóng bỏng càn rỡ từ anh trong buổi sớm mai.

Với anh, đó chẳng qua là một nụ hôn chào buổi sáng bình thường. Nhưng trong cảm nhận của cô, đó là tình yêu sôi trào, là chân thành cuộn chảy.

Cô lén nhấc lên hàng mi, dưới ánh mặt trời, con ngươi ánh lên sắc hổ phách nhạt, đôi mắt vốn như chiếc lá xanh sắp rơi giờ đang buông rủ.

Chiếc lá bị bàn tay khuấy động mây mưa nhẹ nhàng vê lấy, cuối cùng không chịu nổi, chao đảo rơi xuống.

Tình yêu dâng trào, có thể nén lại nơi đầu môi, nhưng chẳng thể giấu kín nơi đáy mắt.

Chỉ một chút cảm giác an toàn mà anh tùy tiện ban cho, đã đổi lấy một đoạn tình si không đường thoái lui của cô.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.