Tô Kiến Thanh cười xong lại thở dài: “Em nói thật đấy, em sợ Giang Liễm sẽ thấy ngại.”
Anh vẫn giữ giọng điệu thờ ơ, thậm chí còn không chút nể nang: “Lo gì chuyện của người khác. Nếu cô ấy cũng có bạn trai chiều chuộng, thì cứ việc để anh ta mua cho.”
Cô khẽ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc vương miện quý giá vô ngần.
Rồi nghe giọng anh vang lên bên tai: “Đội vào, ra đây gặp anh.”
Tô Kiến Thanh ngạc nhiên: “Anh đến rồi à?”
Kỳ Chính Hàn khẽ khàng cười: “Không yên tâm về em, chẳng lẽ anh không nên đến xem một chút?”
Tô Kiến Thanh hỏi: “Thế chẳng phải lại làm lỡ công việc của anh sao?”
Anh đáp ngay: “Em nói ngược rồi, luôn là công việc làm lỡ chuyện anh gặp em.”
Nói chuyện với anh, cứ như đang ngâm mình trong mật ngọt. Ngọt đến mức không chân thực. Tô Kiến Thanh mỉm cười: “Được rồi, nghe anh vậy. Em sẽ đội, chỉ mong đừng có ai nhân chuyện này mà đồn thổi linh tinh.”
Tô Kiến Thanh đứng trước gương, chăm chú nhìn chiếc vương miện trên mái tóc mình. Dưới ánh đèn rọi, nó càng thêm lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt, phối cùng bộ váy hôm nay lại càng hoàn hảo. Trông cô lúc này, chẳng khác nào một nàng công chúa được cả thế gian ưu ái.
Tối nay, Giang Liễm mặc chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt. Trong ánh nhìn lướt qua của Tô Kiến Thanh, cô ấy giống như một đóa cúc nhỏ đang tung bay. Giang Liễm vừa đến đã tươi cười, phấn khích chỉ vào chiếc vương miện trên đầu Tô Kiến Thanh:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-duoi-anh-trang-hoai-nam-tieu-son/2724496/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.