13
"Hahaha, chẳng lẽ các người không nhận ra, ở đây chỉ có 12 người thôi sao?" Cảnh Hòe cười lớn.
"Phó bản lần này, số người Lê Minh tham gia còn nhiều hơn Thiên Khải một người, tổng cộng 17 người nhưng ở đây chỉ có 12 người, thiếu mất 5 người!"
"Thế giới hậu thảm họa ban đêm, chúng ta mới là kẻ thống trị."
"Diệp Thức, nổ mìn cho tôi!"
Hắn ta đang hét vào hệ thống thoại, vậy mà liên lạc của họ không hề bị ảnh hưởng!
Chúng tôi muốn ngăn cản nhưng ngay cả người đối diện hắn ta đang ở đâu cũng không biết.
Tuyệt vọng, bắt đầu lan rộng.
Nhưng một lúc lâu sau, không có chuyện gì xảy ra.
Nụ cười của Cảnh Hòe cứng đờ.
Hắn ta tức giận hét vào hệ thống thoại: "Diệp Thức, mấy người đang làm gì vậy?"
Đối phương không trả lời.
Đúng lúc này, Cheese Tart chỉ xuống dưới, kêu lên: "Bùn đang tràn lên!"
Nhìn xung quanh, bùn đã tràn lan khắp nơi, nhìn xa tít tắp, mênh m.ô.n.g vô bờ bến.
Chúng tôi giống như đang đứng trên một hòn đảo nhỏ giữa biển cả.
Nước bùn cuồn cuộn, đá và cành cây lẫn lộn, từng t.h.i t.h.ể nổi lềnh bềnh bên trong.
"Ở đó có người!"
Giữa những thi thể, vài người sống sót ôm chặt những khúc gỗ nổi, chìm nổi trong bùn.
"Hội trưởng, cứu tôi! Ục ục..."
Trước sức mạnh vĩ đại của thiên nhiên, con người nhỏ bé như hạt bụi.
Mắt Cảnh Hòe đỏ hoe, nói: "Lục Nghênh Nam, cô buông tôi ra, tôi phải đi cứu người!"
"Tôi đi." Tần Giác giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi đang định buông ra, ấn xuống thêm một chút, nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-kinh-di-chua-khoi-chung-tram-cam-cua-toi/790649/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.