Hạo Hạo bất chợt kéo vạt áo tôi, nói: “Tôi biết bọn họ, tôi có thể giúp chị nói chuyện.”
Nói rồi, cậu bé ngẩng mặt lên, mỉm cười với nhóm NPC thổ dân. “A Công, chị Gia Hồi đã giúp con đánh thằng béo, chị ấy là người tốt. Mấy người có thể cho bọn con mượn một chiếc bè không?”
Quả nhiên, khi biết tôi từng giúp Hạo Hạo, đám thổ dân này tỏ ra rất vui vẻ. “Hạo Hạo là đứa trẻ đáng thương, cô đúng là người tốt.”
Nhưng khi nhắc đến chuyện cho mượn thuyền, họ lại do dự.
Họ là dân làng sống bên dòng sông dưới chân núi. Mấy năm gần đây, không biết vì sao động thần thường xuyên nổi giận. Hắn vừa giận, nước sông liền dâng cao, núi bị sạt lở, mùa màng cũng bị phá hoại. Để xoa dịu cơn giận của động thần, họ buộc phải đưa một tân nương vào động mỗi tháng.
Giờ đây, phụ nữ trong làng đã bị đưa đi hết, chỉ còn cách chọn một trong số những người ngoài như bọn tôi.
Trùng hợp thay, muốn lên núi, bọn tôi nhất định phải đi qua lãnh địa của động thần.
Nghe đến đây, tôi hiểu ra không phải họ không muốn giúp, mà là vấn đề nằm ở tên động thần c.h.ế.t tiệt kia.
Đúng lúc lắm, đối phó với loại này, tôi có cách riêng.
“Thôi được, tôi không làm khó các người nữa. Đưa thuyền cho bọn tôi, tôi nguyện ý làm tân nương.”
Một bóng người màu tím bất chợt lao đến, ôm chặt lấy tôi, gấp gáp lặp đi lặp lại: “Không, không được đâu. Chủ nhân là… là tân nương của ta.”
Tôi bất đắc dĩ đẩy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-kinh-di-tham-nam-nhan/2321490/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.