Tôi tiếp tục đi xuống, đến tầng sáu.
Còn chưa kịp gõ cửa—
Cửa đã mở.
Một gương mặt nhỏ bé rách nát thò ra từ khe cửa.
Nhìn qua bộ quần áo rách tả tơi, có lẽ đây là một đứa trẻ.
Cô bé sợ hãi nhìn chằm chằm vào con d.a.o phay trong tay tôi cùng ba món đạo cụ khác.
“Chị… chị gái ở tầng tám… Chị có thể đừng g.i.ế.c em không? Em chưa từng hại ai hết…”
Tôi đương nhiên biết.
Phó bản này mới mở, chúng làm gì có cơ hội hại ai.
Đằng sau cô bé—
Còn có vô số quỷ dị khác, tất cả đều thê thảm chẳng kém gì cô.
Có cụ già đeo kính lão.
Có thai phụ bụng lớn, toàn thân đẫm máu.
Có vài học sinh trung học khoác cặp sách trên lưng.
Tính cả cô bé này—
Tổng cộng 11 người.
Tôi gần như đã đoán được thân phận của họ.
Cố gắng chớp mắt thật nhanh, để nước mắt không rơi xuống.
Một người đàn ông vì trả thù xã hội, đã lái xe lao thẳng lên vỉa hè.
Mười một người chờ đèn đỏ bên đường, bất hạnh thiệt mạng.
Tôi nhìn lại tình trạng thảm thương của cô bé.
Chẳng qua chỉ chừng năm tuổi, thậm chí còn chân trần, nhãn mác trên quần áo vẫn chưa kịp tháo xuống.
“Bé con, nói cho chị nghe, các em có tâm nguyện gì không?”
Trong con mắt bị nghiền nát một nửa, cô bé ánh lên niềm vui bất ngờ.
“Chị ơi, em muốn gặp lại mẹ một lần…”
Nhưng ngay sau đó, cô bé đột nhiên rụt rè liếc tôi, xoắn ngón tay lại.
“Chị ơi… có phải phiền chị quá không? Hoặc là… nếu sau này chị có cơ hội ra ngoài, giúp em nhắn lại cho mẹ cũng được…”
“Hôm đó là em tự đòi đi mua quần áo. Là lỗi của chú lái xe đ.â.m c.h.ế.t tụi em, không phải lỗi của mẹ. Mẹ đừng tự trách, cũng đừng buồn…”
Bình luận phát điên gào khóc—
【A a a a a!】
【Niệm Niệm giúp họ! Niệm Niệm tốt!】
【Em bé đáng thương! Em bé ngoan!】
【Tên sát nhân gây tai nạn đáng chết! Tên sát nhân xấu xa!】
【Khóc c.h.ế.t mất, quỷ dị trong phó bản mới này thực sự vừa vô tội vừa bi thảm.】
【Niệm Niệm thiên thần ơi, chị có thể giúp họ không?】
Tôi không nói hai lời.
Lập tức mở cửa hàng hệ thống, tìm kiếm.
Không tìm được món nào giúp họ quay về thực tại, nhưng…
Vịt Bay Lạc Bầy
Tìm thấy một lá “Phù báo mộng”.
Giá bán: 500 điểm một lá.
Vừa khóc vừa mua 11 lá, rồi nhét vào tay họ.
“Có chuyện gì muốn nói, các em có thể báo mộng cho người thân.”
Một cụ già bước đến, hiền hòa bảo tôi—
“Cô bé, cháu có thể lấy giúp bà ít nước được không?”
“Bà muốn chỉnh trang quần áo một chút, lát nữa báo mộng cho bọn trẻ, tránh để chúng thấy bà vẫn còn bộ dạng nhếch nhác lúc chết, vô duyên vô cớ khiến chúng đau lòng.”
Tôi nghẹn ngào, lại vào cửa hàng mua 11 bộ quần áo sạch sẽ.
Quần áo không đắt.
Nhưng lúc này—
Giá cả gì đó, đã chẳng còn quan trọng nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.