Ninh Quân An càng nghe, sắc mặt càng u ám.
Hắn đau lòng nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy thương tích của tôi, khắp người tỏa ra hắc khí, gần như sắp bùng nổ.
“Bây giờ ta sẽ đi g.i.ế.c sạch toàn bộ người chơi! Trong số họ rất có thể có sát thủ.”
Tôi bật cười, nước mắt còn chưa kịp khô:
“Phải để anh đích thân ra tay à? Cưng ơi, cứ để viên đạn bay thêm một lúc đã.”
Âm thanh máy móc vang lên đúng lúc.
【Người chơi ban đầu: 16
Người chơi còn sống: 11】
Tôi lấy điện thoại ra, dán mặt sát vào màn hình mới có thể đọc rõ tin nhắn trong nhóm người chơi.
Hai người c.h.ế.t trong tay quỷ dị.
Một người bị dọa đến mức giá trị kinh hoàng bùng nổ, chạm ngưỡng 100 mà mất mạng.
Người cuối cùng… bị đồng đội hãm hại, bị đẩy ra làm vật thí mạng.
Thấy chưa? Con người giỏi nhất chính là tự g.i.ế.c lẫn nhau.
Khi tôi và Ninh Quân An bước ra khỏi phòng, mọi thứ đã trở lại bình thường, cũng chẳng cần phải che giấu danh tính nữa.
Dù sao, ở trước mặt người thân của mình, tôi không cần phải chạy trốn, có thể thả lỏng mà tận hưởng.
Tư Tư đang lắc lư cái đầu, cố gắng phục hồi lại cơ thể vừa bị đập bẹp.
Bộ váy đỏ đẫm m.á.u tỏa ra sát khí dày đặc, hai b.í.m tóc của cô bé đã hóa thô dài, đang quấn chặt lấy thiếu niên Thanh Mộc, vung qua vung lại như một con lắc.
Nhìn thấy tôi, chiếc váy đỏ lập tức hóa thành váy trắng, cô bé vui sướng lao vào lòng tôi như chim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-kinh-di-tham-nam-nhan/2321553/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.