Sau khi tôi khâu xong bụng ông già, cả nhà mới ngượng ngập ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm.
Thấy không ai động đũa, tôi tự nhiên gắp một miếng “chân gà”.
Vừa đưa lên miệng, bốn con quỷ đồng loạt nhìn tôi chằm chằm đầy tà ác.
Hắc Lão Thái cười lạnh:
“Con dâu ngoan, đây là đồ tươi ngon mà ba con vừa mang lên từ tầng dưới, đều là ‘hàng mới’ c.h.ế.t đêm qua đấy.”
Tầng dưới?
Ngoài những người chơi xấu số, còn có thể có gì nữa?
Tôi lập tức ném đũa, giả vờ ôm bụng nôn khan, ngả vào người Boss Không Đầu, thều thào:
“Ọe… không ổn rồi, con không ăn nổi đồ mặn… Có lẽ do đêm qua quá nồng nhiệt, con… có thai rồi.”
Tư Tư lộ vẻ hóng hớt, còn Hắc Lão Thái và Trường Lão Đầu thì vui mừng khôn xiết, vội vã giục con trai bế tôi vào phòng nghỉ ngơi.
Boss Không Đầu mặt đỏ bừng, bế tôi lên, hoảng loạn bước đi, ghé sát tai tôi khẽ quát:
“Cô, cô nói linh tinh gì thế! Rõ ràng chúng ta chưa hề…!”
Quá thuần khiết rồi!
Ngay cả hai chữ “ngủ cùng” mà cũng không nói nổi!
Tôi ngả người vào lòng anh ta, tiện tay sờ bụng sáu múi, hạ giọng trêu chọc:
“Không sao, nếu anh muốn, bây giờ làm cũng kịp mà.”
Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ:
【Ninh Niệm, đồ lưu manh!】
【Cái này mà tôi được xem miễn phí á???】
【Tôi thề, Boss Không Đầu và Ninh Niệm đúng là sinh ra dành cho nhau! Một người ngoài lạnh trong nóng, một người ngoài yếu đuối nhưng bên trong hoang dại! Tôi tuyên bố: Tôi chính thức đẩy thuyền CP này!】
Cuối cùng, tôi vẫn không ngủ được với Boss Không Đầu.
Vì vừa vào phòng, anh ta dù mặt đỏ như gấc, nhưng vẫn nghiêm túc đối mặt với tôi:
“Ninh Niệm, xin lỗi vì tình cảm của em dành cho tôi. Dù thời gian ngắn ngủi, nhưng tôi phải thừa nhận, tôi cũng có chút cảm giác đặc biệt với em.”
“Chỉ là… Tư Tư là con gái tôi. Dù biết đây chỉ là trò chơi trong mắt các em, tôi vẫn muốn có được sự đồng ý của con bé trước khi có thêm đứa thứ hai. Đây là trách nhiệm của một người làm cha.”
Tôi nhìn vết sẹo dữ tợn trên cổ anh ta—chỗ cái đầu được nối liền lại.
Khi nhìn gần hơn, tôi mới nhận ra—nó thậm chí còn không phải một vết cắt duy nhất, mà là vô số vết c.h.é.m bằng d.a.o cùn, từng nhát, từng nhát, mới khiến cái đầu rơi xuống.
Mấy ngày nay, anh ta luôn đeo cà vạt để che đi.
Tôi giật phăng cà vạt, không kiềm chế được mà hôn lên vết sẹo ấy.
“Đừng, xấu lắm.”
Người đàn ông hoảng hốt muốn đẩy tôi ra, nhưng lại sợ mình làm đau tôi, nhất thời lúng túng không biết làm sao.
“Không, không hề xấu chút nào.”
Tôi vừa hôn, vừa thì thầm, vừa rơi nước mắt:
“Đau lắm không?”
Chưa bao giờ, tôi thấy anh ta đẹp trai đến thế.
Tôi nghe thấy anh ta cười khẽ, như băng tuyết tan chảy:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Từng đau rồi… nhưng giờ không còn đau nữa.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.