Bữa tiệc kiểu này thực ra chẳng mấy ai ăn uống được thoải mái, cũng chẳng mấy ai đến đây vì mục đích ăn uống.
Sau khi cắt chiếc bánh gato cao chọc trời kia không lâu, không khí càng thêm sôi động. Đàn ông, đàn bà như những cánh bướm lượn lờ khắp nơi, tay nâng ly rượu trò chuyện cười nói, ai nấy đều toát lên vẻ tao nhã, quý phái, cứ như những người mẫu bước ra từ một khuôn đúc.
Người bình thường cũng khó tránh khỏi việc phải giao tiếp xã giao, huống chi Kỷ Trì với địa vị xã hội không hề tầm thường. Hạ An Viễn chỉ đứng nhìn thôi cũng đã thấy toát mồ hôi thay hắn, từng đợt người đến, người chúc rượu, người bàn chuyện làm ăn, từ khi bắt đầu bữa tiệc đến giờ chưa từng ngớt. Kỷ Trì không biểu lộ bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào, nhưng Hạ An Viễn lại có cảm giác hắn không thích những dịp như thế này, có lẽ hắn chỉ là đã quen rồi.
Mặc dù hầu như ai đến gần cũng đều liếc nhìn Hạ An Viễn thêm vài lần, nhưng kỳ lạ là không một ai hỏi về thân phận của anh, cũng không biết bọn họ có phải đều ngầm hiểu hay không.
Nhận thấy Hạ An Viễn đứng bên cạnh không mấy hào hứng, nhân lúc rảnh rỗi, Kỷ Trì đưa anh đến khu vực nghỉ ngơi cạnh bàn bày điểm tâm để ngồi, còn chưa kịp dặn dò gì thì đã bị người ta chặn lại. Có quan hệ làm ăn, khó tránh khỏi màn xã giao này, lại bị người ta dẫn đi gặp những người khác, xem ra, một lúc cũng chưa rảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-loi-cu-van-thuong-phi-ngu/2965832/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.