"Sao còn chưa thả lão Cơ ra?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm đang muốn cởi trói cho
Cơ Băng Nhạn thì bị Pháo Thiên Minh ngăn cản. Miệng Cơ Băng Nhạn đã bị
Thiên Minh lấy vạt áo bịt lại.
"Là như vậy, lão Cơ này đối đãi với bằng hữu rất tốt, nghe nói lão Sở cùng
lão Hồ bị bắt, nhất quyết muốn đi giải cứu cho bọn họ. Ngươi cũng biết đó, võ
công Thạch Quan Âm không rõ, hắn đi rất có thể chỉ là đi tự sát. Cho dù rằng
hắn chỉ là một NPC, nhưng ta cảm thấy cũng phải tôn trọng bọn họ, tôn trọng
bọn họ thì không thể để bọn họ hy sinh một cách vô ích được. Bởi vậy ta cho
rằng hắn bị trói ở đây sẽ tương đối an toàn hơn một chút." Pháo Thiên Minh sợ
nhất là nếu Cơ Băng Nhạn được tự do sẽ giết chết mình trước. Mặc dù bây giờ
võ công của mình còn ổn, nhưng đối phó với hắn vẫn không chắc được.
"... Chử Trà, trước kia ta thật sự hiểu lầm ngươi rồi. Ta vốn tưởng rằng
ngươi là kẻ lưu manh, song không ngờ ngươi thật ra cũng rất lương thiện.
Nhưng, có phải nên bỏ quần ra trước không? Như thế khó chịu lắm."
"Ta bảo đảm bỏ xuống, hắn sẽ mắng ta vu oan giá họa cho ta, rồi sau đó bảo
các ngươi thả hắn ra. Lão Cơ thật sự là... vì bằng hữu có thể không cần mạng
sống, thật khiến người ta cảm động, ta ra ngoài khóc một tiếng, các ngươi mau
lên." Pháo Thiên Minh nước mắt lưng tròng chạy vội ra khỏi phòng.
Nhất Kiếm Đoạt Tâm cười khẩy một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-truc-tuyen-vo-lam-ba-do/2625220/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.