Xa ngồi vào bên cạnh Tiểu Thẩm, sờ sờ bụng nàng hỏi: "Đã mấy tháng rồi?"
Tiểu Thẩm đáp lại: "Đã trên sáu tháng, cô nương chớ nói nữa. Ta biết ta có
lỗi với trượng phu của ta, cũng có lỗi với đứa con này. Nhưng ta không thể
khống chế bản thân. Có điều ngươi cần biết rằng trượng phu ta là thủ lĩnh phía
sau màn của Thiên Tông."
"Thiên Tông?"
Mã giải thích: "Chính là tổ chức sát thủ, thuộc hắc đạo. Cũng tương tự với
môn phái chúng ta."
Mọi người "xì" một tiếng, không để ý.
"Để bà lão này nói vài lời, Thập Nhất, ngươi không làm khó Bích Quân nhà
ta, ta rất cám ơn ngươi. Tiểu Liên, ngươi đã làm không ít điều xấu xa, sát hại
không ít kẻ vô tội. Nhưng ngươi cũng thực sự đã làm nhiều việc thiện. Ta nghĩ
vẫn nên hỏi ý kiến của Bích Quân nhà ta. Hai ngươi cũng đừng đánh lộn nữa,
hãy để con bé tự quyết định được không?" Lão Thẩm nói.
Kiếm Cầm phản đối: "Không được, điều này quá vô nhân tính. Nếu Tiểu
Thẩm ở với Thập Nhất, thì thật có lỗi với đứa trẻ, lại càng có lỗi với cha của
đứa trẻ. Còn nếu đi theo Tiểu Long, thì có lỗi với chính bản thân.
Pháo Thiên Minh hỏi: "Vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào bây giờ?"
"Rất đơn giản, hai chữ "sẩy thai". Vừa dứt lời, hình tượng Kiếm Cầm trong
mắt mọi người đã biến thành một bác sĩ cầm dao mổ.
Tiểu Thẩm liền đứng bật dậy, kích động phản đối: "Đứa trẻ vô tội!"
"Nói bậy, ai lại không biết hài nhi vô tội, tội đều do người lớn tạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-truc-tuyen-vo-lam-ba-do/2625424/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.