Vô Song Ngư mồ hôi nhễ nhại đáp lời: "Trà ca, sai lầm rồi, nhiệm vụ không
thất bại, hình như tên này còn thở."
"Sở ca." Pháo Thiên Minh ngã nhào trên người Sở Tương Ngọc, vô cùng
thương tiếc: "Chúng ta giao du với nhau một hồi. Mặc dù chỉ có mười mấy giây
ngắn ngủi, nhưng tình cảm của chúng ta còn sâu đậm hơn cả cái rãnh kia. Sao
ngươi lại nhẫn tâm bỏ ta mà đi thế?" Sở Tương Ngọc bị Pháo Thiên Minh đè
lên, ám khí tiếp xúc trực tiếp ghim vào thêm ba phần mười vào trong người.
Pháo Thiên Minh lại dựa vào lực đứng dậy, vận công võ công sơ cấp của Võ
Đang: Võ Đang trường quyền dồn hết mười thành nội lực ấn vào tim...
"Đã chết rồi, nhiệm vụ thất bại." Vô Song Ngư đi tới đỡ Pháo Thiên Minh,
còn rất vui mừng gửi tin nhắn, tiện thể lau nước mắt, bày tỏ nỗi tiếc thương đối
với người đã khuất và an ủi người còn sống.
"Thất bại?” Rõ ràng Lãnh Nhược Tuyết không thể chịu đựng được đả kích
như vậy, không hiểu sao lại thất bại? Ở bên ngoài hang động, bọn rùa sắt đen do
nội lực kém nên căn bản không thể chống cự, tứ đại danh bổ đã chết hai, Gia
Cát Tiểu Hoa bị điều đến kinh thành, trong hoàn cảnh thuận lợi như thế, làm sao
có thể nói thất bại là thất bại?
Trên đường trở về Thương Châu, toàn bộ Hoàng Gia Thiên Đường đều cúi
đầu ủ rũ, nếu ngay từ đầu bị giết như hoa rơi nước chảy thì coi như thôi. Nhưng
rõ ràng đã nhìn thấy ánh bình minh, kết quả chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-truc-tuyen-vo-lam-ba-do/2696109/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.