🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tiểu Tuyết lại hỏi tiếp: "Còn nếu giết thẳng tay thì sao?"
"... Tình huống này... thì giết rồi tính tiếp!"
"Có thể nhìn ra ngươi đi một bước tính một bước, tâm lý cũng không vững
vàng gì nhỉ? Chẳng trách Tinh Ảnh nhà ta nói mọi ý tưởng của ngươi đều thối
hoắc."
“Có tác dụng là được. Ngươi mau chóng đi hướng nam, tờ bố cáo bị ai nào
đó tháo xuống, ta đi hướng bắc. Người bóc bố cáo cầm roi, mặc áo màu trầm,
bên má trái có nốt ruồi.”
Lát sau Tiểu Tuyết báo tin: "Đã phát hiện mục tiêu."
"Mục tiêu tiến vào ngõ số một."
"Mục tiêu vào cửa hẻm thứ ba."
"Tới đây!" Pháo Thiên Minh cúp máy.
Đầu hẻm số một, hai người Pháo Thiên Minh lén lút ngồi trong quán.
Tiểu Tuyết báo cáo trước: "Thấy mười người, trong sân, có một căn nhà lớn.
Sau khi người bóc bố cáo vào vẫn im lặng, thậm chí người này không hề đi ra
nữa."
"Theo dõi chặt chẽ, chờ đêm tối."
Gió lớn không trăng đêm giết người, canh ba đêm khuya thưa mẹ cha ơi.
Tiểu Tuyết canh chừng, Pháo Thiên Minh lặng lẽ lẻn từ ngõ một đến hẻm số.
Có đôi khi nhiệm vụ bất khả thi lại chỉ đơn giản vậy thôi.
Tiểu Tuyết đứng chờ ở bên ngoài, gần như không nghe thấy tiếng động gì từ
hẻm số 3, Pháo Thiên Minh đã lẻn trở về. Pháo Thiên Minh vẫy tay nói: "Đi
mau, bị lừa rồi."
Tiểu Tuyết vừa nghe xong không dám chần chừ, vội vàng thi triển khinh
công theo Pháo Thiên Minh đến một nơi hẻo lánh.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Khang Hi không ở đây, cửa số 3 là nơi ở của mẹ hắn, cũng chính là Thái
hậu."
Tiểu Tuyết lại hỏi: "Vậy Khang Hi ở phòng nào?"
Pháo Thiên Minh dựng thẳng ngón tay nói: "Ta hỏi ngươi trước, tại sao
người mang bố cáo không đi tìm Khang Hi mà lại đi tìm Thái hậu?"
"Bởi vì...bởi vì Khang Hi không ở đây?"
"Ta lại hỏi, Khang Hi không có ở đây, hắn có thể đi đâu?"
Tiểu Tuyết kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ hắn đang ở Thanh Lương tự?"
Pháo Thiên Minh gật đầu.
"Không thể nào! Chỉ có một con đường đến Thanh Lương tự, hắn lên lúc
nào? Chẳng lẽ..."
"Đúng. Lão lừa trọc Hối Thông đánh lừa chúng ta. Lúc chúng ta tới Thanh
Lương tự, có lẽ Khang Hi đã ở đó rồi. Ta đã bỏ qua một chi tiết trong nhiệm vụ
của ngươi. Trên đó nói thời gian nhiệm vụ còn vài ngày nữa. Nhưng lại nói
trước khi lão Hoàng đế rời Ngũ Đài sơn là phải giết chết hắn. Chúng ta vẫn
tưởng Khang Hi sẽ đến đón lão Hoàng đế vào ngày cuối cùng. Nhưng thực ra,
Khang Hi đã đưa ông già nhà mình chạy trốn rồi. Hơn nữa ta đoán Thái hậu và
Khang Hi hình như có thù hận."
Tiểu Tuyết không hiểu: "Nhưng tại sao phải chạy trốn? Bọn họ có đến hai
ngàn người mà."
Pháo Thiên Minh nói: "Chỉ hai ngàn người võ công cao cấp mà thôi. Không
có một môn công phu tuyệt học nào. Ngươi nói xem, nếu chúng ta gọi người từ
đầu. Có thể kêu được bao người chơi võ công cao cấp tới đây?"
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Pháo Thiên Minh đáp: "Khó nói lắm. Nếu truy đuổi e là một cái bẫy. Có thể
Khang Hi chưa đón được Hoàng đế, chỉ muốn dụ chúng ta rời đi. Nếu không
truy tìm, có lẽ họ đang trên đường chạy trốn. Muộn là sẽ ra khỏi Ngũ Đài sơn...
Việc này cần hỏi Đường Đường."
Pháo Thiên Minh lấy điện thoại ra: "Đường Đường..."
Đường Đường quát: "Đồ đần! Ngươi phải biết sớm đã biết Hối Thông là
người của triều đình từ sớm mới phải, nếu không sao người ta lại thu nhận
Thuận Trị nhiều năm như vậy? Sau khi biết Hối Thông là người của triều đình,
giả sử Khang Hi thực sự sợ ngươi là minh chủ võ lâm, thì đâu có nơi nào an
toàn hơn Thanh Lương tự? Thập Bát La Hán cộng thêm một phương trượng.
Ngoài núi phái người do thám, phát hiện nhiều người chơi thì chỉ cần ra lệnh tập
hợp người trong trấn, muốn chạy trốn muốn chiến đấu chẳng phải quá đơn giản?
Hơn nữa hắn không để ngươi vào mắt, người ta càng không quan tâm, muốn
làm gì thì làm. Vậy kết luận là Khang Hi vẫn ở Thanh Lương tự với cha hắn.
Đầu heo!"
Pháo Thiên Minh cúp máy, Tiểu Tuyết lo lắng hỏi: "Đường Đường tỷ nói
thế nào?"
“Cô ấy nói Tiểu Tuyết là đầu heo kia, Chử Trà ngươi không biết thì thô, dù
sao cũng không phải là người làm nhiệm vụ, nhưng sao đồ ngốc Tiểu Tuyết lại
không phát hiện ra?"
Tiểu Tuyết sụt sịt mũi: "Đường Đường tỷ nói như vậy thật ư?"
"Không có không có, cô chớ khóc mà! Nói ta đấy, ta là người rất có nghĩa
khí, có vui có buồn gì cũng liền thích chia sẻ với đồng bọn. Lão Hoàng đế và
tiểu Hoàng đế đều còn ở trong

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.