Editor: Nguyên Mạc
Ngày hôm sau đi học, Quan Quan dẫn Giang Vãn đến căng tin để mua bánh mì.
Vì buổi sáng hôm nay cô ấy dậy muộn nên phải vác cái bụng rỗng học xong hai tiết đầu mới được ăn, cô suýt chút nữa đã chết đói
"Ngủ sớm dậy sớm là một thói quen tốt, tớ hy vọng cậu sẽ làm vậy." Giang Vãn mua một chai nước, liếc mắt nhìn Quan Quan đang ăn ngấu nghiến, tức giận nói.
"Không thể nào, đời này cũng đừng nghĩ tới." Quan Quan cố gắng nuốt miếng bánh mì, nghiêm mặt nói.
Giang Vãn có chút không nói nên lời.
"Khụ khụ, Vãn Vãn, nước, nghẹn chết tớ rồi..."
Giang Vãn: Nghẹn chết cậu đi.
Trên đường về lớp, hai người vừa nói chuyện vừa làm động tác chọc cười nhau.
Khi đi qua sân thể dục nhỏ, có một cô gái bất ngờ gọi Quan Quan lại, nói rằng chủ nhiệm giáo dục đang tìm cô ấy.
Tòa nhà Giáo dục Đạo đức và khu dạy học đối diện nhau, Quan Quan vội vàng ăn nốt bánh mì, nói tạm biệt với Giang Vãn liền rời đi.
Nhìn bóng lưng hấp tấp của Quan Quan, Giang Vãn đột nhiên nhớ tới lúc còn bé Quan Quan học cách đi chăn vịt, không cẩn thận rơi xuống hố bùn, quần áo mới trực tiếp chầu trời.
Khi cô ấy về nhà bị mẹ phát hiện liền được ăn một bữa "thịt heo xào măng" ngon lành.
Nghĩ đến đây không khỏi thấy buồn cười, cô có chút mất tập trung nên không để ý quả bóng rổ đang bay đến.
"Cẩn thận!"
Nghe thấy tiếng hô, Giang Vãn có dự cảm không lành, vô thức đưa tay lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-nien-thieu-cua-lao-ba/784262/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.