Bất Đắc Chí bịt tai, giận dữ nói: "Ngươi còn muốn hỏi bao nhiêu lần nữa, ngươi không mệt thì bổn tọa cũng mệt rồi! Đã bảo bao nhiêu lần, bổn tọa đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Lôi Đình Diệt Thế Hắc Đại Dơi! Phải làm gì ngươi mới tin đây hả?"
Ngôn Khanh hỏi: "Một con dơi mà lại sợ tối? Mà lại lạc đường trong hang?"
Bất Đắc Chí trầm ngâm chốc lát, đáp cẩn thận: "Giữa dơi với nhau cũng có sự khác nhau chứ, ngươi không thể phiến diện thế được."
Ngôn Khanh nói: "Ngươi thì khác nhau khỉ, ngươi là phản giống loài luôn rồi." Y mỉm cười, con ngươi hơi đỏ, tay ấn lên ấn đường Bất Đắc Chí.
"Ngươi biết tà thuật soát hồn không? Tuy ta không chắc mình sẽ thành công lắm nhưng có thể thử tí."
Bất Đắc Chí: "...." Bất Đắc Chí ôm ngón tay Ngôn Khanh, thành khẩn nói: "Sao phải xúc động thế, ngươi cho ta nghĩ kỹ đi mà."
Ngôn Khanh rút ngón tay về.
Bất Đắc Chí giật đôi tai, ôm ngực, hồi lâu bỗng kể cho Ngôn Khanh nghe chi tiết: "Ngươi biết đấy, ta hay ngủ thiếp đi sau khi ăn cái thứ đen thùi lùi đấy. Lúc ngủ, thi thoảng ta sẽ nằm mơ."
Ngôn Khanh: "Mơ cái gì?"
Bất Đắc Chí: "Mơ thấy một hố đen. Trong hố toàn nước đen sì. Lạnh nữa."
Ngôn Khanh hỏi: "Sau đó thì sao?"
Bất Đắc Chí: "Không có sau đó. Chỗ đấy lạnh lắm, lạnh gớm luôn. Dơi bọn ta cũng cần ngủ đông, ngủ đông, ngủ đông ấy hiểu không? Lạnh thế thì ta còn làm gì được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108026/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.