Nếp nhăn trên nửa khuôn mặt của Nó rúm ró vào nhau, Nó mở lời bằng giọng thiếu nữ: "Tìm ta lâu lắm rồi nhỉ?"
"Hả Tạ Ứng, Tạ Thức Y, hay là Tiên Tôn Độ Vi?" Nó kéo dài âm cuối như nũng nịu.
Tạ Thức Y hờ hững.
Ma thần chớp mắt, thấy hắn không phản ứng thì lại vén tóc qua tai. Ngay sau đó, thân hình Nó hóa thành một cậu trai trẻ, dùng cọng cỏ buộc tóc lên cao, máu thịt lan ra, dần phủ kín mảng xương trắng và phác họa ra lớp da người. Lúc ngẩng đầu lên, Nó đã hoàn toàn có dáng vẻ của Ngôn Khanh.
Nó đổi tư thế, ngả ngớn ngồi xếp bằng trước bàn cờ, cười nói: "Ngươi nhìn ta đi mà, Tạ Thức Y."
Ngữ điệu và thần thái y đúc.
Tạ Thức Y chĩa kiếm Bất Hối thẳng vào ấn đường của Nó: "Biến về đi."
Ma thần chống cằm, cười với hắn bằng vẻ ngoài của Ngôn Khanh: "Vì sao? Ngươi không thích ngoại hình này à?"
Tạ Thức Y không nhiều lời. Trong ảo cảnh, kiếm Bất Hối hóa sương tuyết lao thẳng vào hai mắt Ma thần. Ma thần sửng sốt, hình như cũng không ngờ Tạ Thức Y quyết liệt vậy nên ánh mắt có hơi bàng hoàng. Nó lập tức hóa thành sương đen né tránh rồi ngưng tụ thành hình thiếu nữ.
Nó ỏn ẻn: "Ngươi dữ quá đi."
Kiếm trong tay Tạ Thức Y hóa thành bông tuyết.
Ma thần đối mặt lần đầu với Tạ Thức Y mà đã hiểu gần hết tính tình của hắn, do đó cũng không lần lừa lâu.
"Chúng ta giao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108176/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.