Ngôn Khanh sửng sốt trước sự điên cuồng trong ánh mắt và sự trào phúng nồng nàn trong giọng nói hờ hững của Tạ Thức Y.
Bè trúc rất nhỏ nên họ ngồi rất sát. Lúc hai người vô tình đối mắt, trái tim đập rộn ràng, Ngôn Khanh lại vội vàng dời mắt. Rồi y cụp mắt và cười giả lả như thể làm thế thì trông mình sẽ bình tĩnh hơn.
Ngôn Khanh nói: "Ừ, có khi đến lúc đấy người ta còn đặt cho chúng ta tước hiệu gì ấy chứ."
Y vẫn cười rộn nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại run lẩy bẩy, những khớp ngón tay siết mạnh đến mức trắng bệch. Y nói với vẻ đùa cợt: "Năm xưa sau khi tạm biệt ngươi là ta đã nghĩ ngươi sẽ nổi danh khắp Thượng Trùng Thiên rồi, không ngờ ngươi còn thành công hơn mong đợi nữa. Lúc mới ở phái Hồi Xuân ta có tán gẫu với thị vệ canh phòng và đấy cũng là lần đầu ta nghe thấy tên ngươi ở đấy, cậu ta bảo giờ ngươi giết người không ghê tay, tàn nhẫn với lạnh lùng lắm. Nhưng ta vẫn tin cậu ta không hiểu ngươi. Dĩ nhiên trên đời không được mấy người biết rõ ngươi, ai cũng cho rằng ngươi cảm thấy hận lúc đi qua con đường Xuân Thủy Đào Hoa năm ấy. Rồi đến Thượng Trùng Thiên ta mới biết tất cả mọi người đều từng nghe tên ngươi dù có khi cả đời họ chẳng gặp ngươi được lần nào. Ngươi vào tông Vong Tình và giành được vị trí đệ nhất bảng Thanh Vân, là bậc anh hùng không ai không biết, ngươi làm tốt lắm Tạ Thức Y, ta..."
Ngôn Khanh bỗng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108080/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.