Trận pháp dịch chuyển sáng lên.
Chỉ trong thoáng chốc, đất trời đảo lộn.
Lo nghĩ cho thương thế của Tạ Thức Y, Ngôn Khanh vẫn mải miết nắm chặt tay hắn trong bóng tối vì sợ hắn gặp phải chuyện gì.
Khi tiếp đất thì mắt họ tối sầm, hơi nước ẩm ướt và mùi bùn rêu nồng đậm của không gian xung quanh phủ lên người họ. Bốn phía tối om, đó đây có tiếng nước chảy róc rách bên tai tạo nên cảm giác về sự bình yên.
Họ đã dịch chuyển từ đại điện rực lửa đến một hang ngầm không ánh sáng.
"Tạ Thức Y?" Ngôn Khanh gọi khẽ tên đối phương, y cảm giác tay hắn lạnh bất thường như mình đang chạm phải một lưỡi đao băng.
Ngôn Khanh ngẩn người. Bản chất công pháp mà Tạ Thức Y tu luyện đã có tính lạnh, do đó nhiệt độ quái lạ bây giờ hẳn là do sự tan rã của linh khí trong cơ thể gây ra.
Cũng đã từng tu đến hóa thần nên Ngôn Khanh hiểu được tính nghiêm trọng của tình huống hiện nay, y nghiêm túc nói: "Ngươi phong bế đan điền và thần thức đi. Đừng nói gì, hãy cứ ngủ một giấc đã."
Tạ Thức Y nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ."
Ngôn Khanh nói: "Ta cõng ngươi ra ngoài."
Tạ Thức Y im lặng chốc lát nhưng rồi không từ chối. May là sau khi vào bí cảnh Đinh Lan hắn đã biến thân đôi chút để khiến dáng người của mình trở về thời niên thiếu, tương tự với vóc dáng Ngôn Khanh hiện giờ, giúp cho Ngôn Khanh cõng hắn không quá khó khăn.
Không ai nói lời nào. Tinh thần Ngôn Khanh vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108081/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.