Kính Như Ngọc không sợ đối đầu trực diện với Kính Như Trần.
Vào thời khắc sự thật về gương song sinh hé màn, ả cũng không còn sót lại chút áy náy nào dành cho chị gái.
Chẳng phải đấy chính là mối hệ giữa hai người à? Một thịnh một suy, một rộ một tàn, giống như thảm hoa song sinh trải khắp đỉnh Nha Sát. Từ đây, chỉ có nỗi hận mới giải thích được tình yêu giữa họ, cũng như chỉ có cái chết mới chứng minh được cho sự sống của hai người.
Bởi vậy nên ả đã từng cười nhạo Tử Tiêu ở cánh rừng phong xanh, cười nhạo lão cõng bia đá mà đi suốt một đời nhưng cũng chẳng thể nào thoát khỏi cơn ác mộng đầm đìa máu me của cảnh giết cha giết mẹ.
Trong khi đối với ả ta, cái đêm huyễn hoặc ảo thực mơ hồ ở điện Tuyền Cơ quá lắm cũng chỉ là một tiếng nói cất lên như mỉm cười hoặc là than thở, "Lửa mới lớn làm sao".
Nay đối mặt với Kính Như Trần thêm một lần nữa, bên thân là sức nóng kinh hoàng của lửa trắng chiếu rạng đêm, thì một kẻ độc địa như ả cũng phải giật mình hoảng hốt.
... Thì ra lửa thật sự rất lớn.
Đôi chân của Kính Như Trần chỉ còn trơ xương trên nàng không thể bước đi nhanh.
"Tiểu thư..." Phi Vũ trầy trật đứng lên khi thấy nàng tỉnh lại, cùng với đó là nỗi âu lo chất đầy ánh mắt.
Kính Như Trần ngẩn ra trước tiếng gọi của hắn. Mọi ký ức đã ùa về vào thời khắc nàng tỉnh lại- ký ức về một bóng người luôn đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108082/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.