Ngôn Khanh: "..."
Hoành Bạch mừng rỡ: "Tạ sư huynh?"
Ngôn Khanh quay đầu. Dưới ánh mai tráng lệ, y đối mặt trực tiếp với đôi mắt đen và lạnh như pha lê ngâm trong nước của Tạ Thức Y.
Ngôn Khanh cười bối rối: "Tiên Tôn."
Tạ Thức Y bình thản nhìn y, chậm rãi nói: "Ngươi vào đỉnh Nhạn Phản bao giờ, mà sao ta không biết?"
Lúng túng, Ngôn Khanh siết cánh Bất Đắc Chí trong trạng thái căng thẳng cả người: "Chắc chắn là ta đã nói rồi. Do Tiên Tôn nhiều việc nên không để ý thôi, quên mất cũng bình thường."
Tạ Thức Y: "Vậy ngươi sẽ gọi Thiên Xu là sư tôn?"
Ngôn Khanh: "Đúng vậy, sao thế?"
Tạ Thức Y cười thản nhiên: "À, vậy ngươi đúng thật là tiểu sư đệ của ta rồi."
Ngôn Khanh: "..." Giờ y rất muốn bịt miệng Tạ Thức Y.
Thiên Xu không muốn dính dáng đến hai người này chút nào, kiểu gì thì cuối cùng người đàng hoàng như lão đây cũng sẽ là người chịu tội.
Thế là, người-đàng-hoàng quệt mồ hôi rồi nở nụ cười yếu ớt: "Độ Vi, thuyền mây sắp khởi hành rồi, ngươi dẫn Yên đạo hữu lên thuyền trước đi."
Tạ Thức Y cụp mắt: "Được."
Tuyệt vọng với Thiên Xu, Ngôn Khanh toan nhìn sang phía Hoành Bạch nhờ giúp đỡ.
Hỡi đại nha hoàn Hoành Bạch,
Chẳng lẽ ngươi lại yên tâm để đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết của ngươi ở chung phòng với cô gia tâm địa nhơ nhớp hay sao?
Ngươi không lo lắng ta giở mấy trò không bằng cầm thú với đại tiểu thư nhà ngươi chút nào à?
Nhưng y chỉ vừa quay đầu, mắt chưa kịp chớp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/2108132/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.