Một cánh cửa đang mở, có hai người đứng bên trong và bên ngoài cánh cửa.
Minh Tự khó có thể miêu tả trong lòng là tư vị gì, nhất thời quên ngôn ngữ.
Trước mặt cô là Tống Kiến Chi, thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc dài màu hạt dẻ xoăn bồng bềnh. Rõ ràng nàng không làm gì cả, chỉ đứng đó thôi cũng khiến đầu lưỡi người ta ngọt lịm.
Tống Kiến Chi nói: “Lý Mạn nói chị không ăn cơm tối liền lên đây, sao không ăn?”
Thanh âm cũng ngọt ngào.
Đầu lưỡi Minh Tự liếm đến chân răng, rũ mắt xuống, hơi nhíu mày, khống chế đến mức Tống Kiến Chi có thể thấy rõ, "Tôi có chút mệt mỏi."
Tống Kiến Chi nói lý, "Vậy sao được, không có tinh lực càng phải ăn, nếu không thì ăn chút cháo đi? Dưỡng dạ dày.”
“Tôi không muốn ăn.” Minh Tự không che giấu việc mình kén ăn, đột nhiên nhận ra ở một khía cạnh nào đó, chính mình thế mà được Tống Kiến Chi chiều hư.
"Đúng ha, cháo rất nhạt." Tống Kiến Chi hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều, "Chị muốn ăn gì không? Tôi kêu khách sạn làm."
Muốn ăn thịt.
Tống Kiến Chi ở ngay trước mặt, trước mặt là thịt thơm ngào ngạt, sau lưng là Động Bàn Tơ, chính mình là con nhện tinh tinh thông xảo trá, chỉ cần tơ nhện quấn lấy, "Tiểu Đường Tăng" ngoan ngoãn mềm mại này nào thoát được.
Rửa sạch sẽ liền có thể cắn một miếng, nước thịt đậm đà, môi răng sinh hương, nói không chừng còn có vị ngọt như hoa sơn chi.
Nhưng Tống Kiến Chi đang lo lắng cho mình.
Dù chỉ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-ban-tay-vang-cua-tinh-dich-anh-hau/2531815/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.