Xe buýt lung lay.
“Kiến Chi, tới rồi.” Nàng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.
Tống Kiến Chi mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát hiện mình tựa vào trên vai Minh Tự mà ngủ.
Tống Kiến Chi dụi dụi mắt, nàng còn có chút mất tinh thần, ngơ ngác nhìn, trong xe cơ bản không có người, chỉ có hai người bọn họ.
Minh Tự đến gần một chút, Tống Kiến Chi giống như một con mèo vừa mới ngủ dậy, mắt có ánh sáng, bộ lông lộ ra ấm áp, cả người đều lộ ra hơi thở lười biếng.
Không biết trốn người.
Minh Tự cong ngón tay, nhẹ nhàng quét qua lông mi của nàng bằng đốt ngón tay thứ nhất, dài lại dày, giống như một chiếc bàn chải nhỏ.
Dị vật tới gần, Tống Kiến Chi theo bản năng nhắm mắt lại.
Minh Tự thuận thế nhéo nhéo mặt nàng, “Đây là để tôi hôn em sao?”
“A?”
Một lúc sau, Tống Kiến Chi mới phản ứng lại.
Cảm giác đùa giỡn quen thuộc này, nàng lập tức nhớ lại cách Minh Tự đã trêu đùa mình ngày đó.
Mặt Tống Kiến Chi đỏ bừng, mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Không biết là hoàng hôn say lòng người hay là mỹ nhân say lòng người, không biết là "lấy độc trị độc" xuất hiện vào buổi chiều đã cho nàng dũng khí, hay là lời yêu thương ẩn giấu trong lời ca vừa rồi đã mang khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn.
Tống Kiến Chi đặt một tay lên vai Minh Tự, đứng dậy, Minh Tự nhìn động tác của nàng, cũng không ngăn cản nàng.
Tống Kiến Chi vuốt mái tóc xoăn dài của nàng, cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-ban-tay-vang-cua-tinh-dich-anh-hau/2531835/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.