Cảnh quay này diễn rất nhanh.
“Vất vả rồi!” Cảnh quan trọng cuối cùng đã được giải quyết hoàn hảo, giọng điệu của Bối Hải cũng hiếm khi nhẹ nhàng, “Mau ra khỏi nước đi, đừng để bị cảm lạnh— trà gừng đã chuẩn bị xong chưa?”
Cuối cùng Bối Hải quay đầu lại hỏi phó đạo diễn bên cạnh, cũng không thấy được Tống Kiến Chi đang định đứng dậy từ dưới nước đột nhiên ngã đè lên người Minh Tự, nhẹ nhàng thở hổn hển mấy tiếng.
Đôi tay vẫn đặt trên vai Minh Tự siết chặt như những cánh hoa cuộn tròn, nàng giống như một con mèo bị véo sau gáy: "Có nhiều người như vậy."
Minh Tự hơi híp mắt, trên mặt vẫn còn thoang thoảng mùi rượu đỏ nhạt, cô cười nhẹ nói: “Hiện tại mới biết có nhiều người sao?”
“Chân mèo vừa mới sờ đâu rồi, hửm?”
Tống Kiến Chi mím môi, chỉ nhìn không trả lời.
Minh Tự đỡ eo nàng, dùng bàn tay đang quấy phá dưới nước "giáo huấn" người trên thân, lúc này Tống Kiến Chi mới thừa nhận mình lúng túng, thấp giọng nói: "Tôi không có, ai nha."
Nàng rầm rì hai tiếng, có chút kiêu ngạo, “Ngẫu hứng phát huy thôi, chị xem, đạo diễn Bối hài lòng như thế nào.”
Nói xong còn chưa từ bỏ ý định, nghĩ cách trả đũa, “Minh Tự tỷ tỷ, chị là một diễn viên thành thục, nhất định là biết hiến thân vì nghệ thuật."
Trong giọng nói nhẹ nhàng có chút hận sắt không thành thép.
Minh Tự xem cái đuôi của nàng đều sắp dựng lên trời, giống như một con mèo ăn vụng đồ hộp, mới liếm hai ngụm đã bị tóm cổ, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-ban-tay-vang-cua-tinh-dich-anh-hau/2531855/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.