Tống Kiến Chi nhấp một ngụm sữa rồi theo Minh Tự lên lầu, giống như vật nhỏ đi theo gót chân.
Không biết Minh Tự không nghe thấy tiếng bước chân của nàng hay là không thèm quan tâm, tóm lại Minh Tự vẫn luôn không quay đầu lại nhìn nàng.
Cho đến khi Minh Tự mở cửa phòng, đương nhiên Tống Kiến Chi muốn đi theo cô vào, nhưng đã bị Minh Tự xoay người chặn lại.
"Ơ?" Tống Kiến Chi hai tay cầm ly sữa, ngẩng đầu nhìn Minh Tự, đôi mắt mèo màu hổ phách trong veo chứa đầy nghi hoặc như "Sao người này không cho mình vào?", mùi sữa tỏa ra từ hô hấp của nàng vừa đơn thuần vừa quyến rũ.
Một khung cửa ngăn cách hai người, Tống Kiến Chi nhạy bén cảm nhận được hai người cách nhau không xa, chỉ bằng một sải tay, nhưng giống như bị chia cắt thành hai thế giới.
Nàng ngo ngoe rục rịch, muốn xông vào.
Giọng nói của Minh Tự trầm thấp lại an tĩnh, giống như vầng trăng chiếu trên mặt nước ngoài cửa sổ, một lớp ánh sáng mỏng chạm đáy nước, trong trẻo mà ấm áp.
"Có chuyện gì sao?"
Tống Kiến Chi cử động ngón tay, nói: "Ừm... chị không có gì muốn hỏi em sao?"
Lúc này không có camera, cũng không có người khác, Tống Kiến Chi tự mình hiểu lấy chuẩn bị giao một bản.
- --Tuy nhiên, này chỉ có thể là hư cấu.
Nhưng nếu không an ủi cô, chuyện này nhất định sẽ để lại nút thắt trong lòng Minh Tự tỷ tỷ, ít nhất chính mình cũng phải tỏ ra thái độ, trong lòng Minh Tự sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-ban-tay-vang-cua-tinh-dich-anh-hau/2531884/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.