Chương trình tiếp tục diễn ra trên sân khấu, trên hành lang tấp nập người ra kẻ vào vô cùng náo nhiệt. Hạ Lâm Hạ nghe có tiếng gõ cửa, trong lúc bối rối bất cẩn cắn vào môi Quý Phùng Tuyết.
“Ai đấy?”
“Chị đây.” Hạng Hoài Mộng nói.
“Còn có tôi nữa.” Trần Niệm phụ hoạ.
“Vào đi.”
Hạng Hoài Mộng đẩy cửa, thấy hai người ngồi sang hai hướng khác nhau trên ghế sô pha. Cô ấy liếc nhìn Hạ Lâm Hạ, khoanh chân không nói gì, còn rung chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đành quay đầu hỏi: “Cô Quý, ban tổ chức không sắp xếp phòng nghỉ cho cô sao?”
“À, có.” Quý Phùng Tuyết đột nhiên đứng dậy, lập tức đi qua kéo tay Hạ Lâm Hạ.
“Đi đâu vậy?” Hạ Lâm Hạ vội vàng chạy theo.
“Em nói nên đi đâu?” Quý Phùng Tuyết nói mà không quay đầu.
Hạ Lâm Hạ hiểu ra, quay đầu nháy mặt tinh nghịch với hai người kia, còn làm một cái hôn gió: “Bái bai, hai người về trước đi.”
Sau khi lên xe, Hạ Lâm Hạ mới nhớ ra mình chưa kịp thay quần áo, cô lấy chăn trên xe đắp lên người, may mà nhiệt độ trong xe cũng đủ ấm.
Cô đắc ý bắt chéo chân, liếc nhìn Quý Phùng Tuyết bên cạnh, chị đang tập trung lùi xe, tay cầm vô lăng thật đẹp, góc nghiêng cũng đẹp nữa, tóc đuôi ngựa buộc thấp, cũng đẹp nốt.
Trong xe thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, cô mím chặt môi, hỏi: “Chị cũng biết nhảy à? Học từ khi nào vậy?”
“Thắt dây an toàn vào.” Quý Phùng Tuyết lái xe ra đại lộ, mười hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-cap-doi-hop-dong-voi-doi-thu-khong-doi-troi-chung/1383490/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.