Sau khi nói chuyện xây nhà, Khương Chi không làm phiền cuộc đoàn tụ của Vân Tường với gia đình bà ấy, cô tự mình rời đi.
Cô vừa bước ra khỏi sân nhà họ Vân, Vân Mông đã đuổi theo cô ra ngoài, nụ cười trên mặt ông ấy vẫn còn nguyên: “Trời đã tối rồi, tôi đưa cô về.”
Khương Chi bước đi thong dong, mặt mày bình tĩnh nói: “Không cần khách sáo.”
Vân Mông lắc đầu: “Không phải khách sáo, cô là một người phụ nữ, nửa đêm đi trên đường không an toàn.”
Đôi mắt đẹp của Khương Chi khẽ híp lại: “Ông chủ Vân chưa kết hôn à? Trễ như vậy mà tiễn phụ nữ về nhà không thích hợp đâu.”
Đuôi lông mày của Vân Mông khẽ nhúc nhích, nhưng ông ấy vẫn duy trì nụ cười trên mặt, ông ấy không hề ngại chuyện Khương Chi dầu muối không ăn: “Chưa kết hôn. Tiễn bà chủ Khương về nhà cũng không phải là tiễn phụ nữ, mà là tiễn khách.”
Khương Chi bình tĩnh liếc ông ấy một cái, nhưng cô cũng không để ý, xoay người bước đi.
Sau khi giải quyết xong chuyện nhà, thì tương đương với chuyện giải quyết một cọc tâm sự.
Vân Mông cầm đèn pin đi theo phía sau, chiếu ánh sáng vào dưới chân Khương Chi, thật ra trong lòng ông ấy có chút phức tạp, không ngờ hôm nay khuôn mặt khiến cho mọi việc trở nên thuận lợi của mình lại mất hiệu quả, quả nhiên, người phụ nữ giống như Khương Chi rất khó để tán tỉnh.
Khương Chi quay lại Nhà xuất bản, cô lạnh lùng cảm ơn Vân Mông rồi đóng cửa lại.
Vân Mông nhìn cánh cửa đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-80-tro-thanh-nu-phu-ban-con-doi-luong-thuc/2520439/chuong-477.html