Editor: Cỏ
"Loảng xoảng ——" Phòng học an tĩnh bỗng phát ra âm thanh.
Nữ sinh hơi chút giật mình, Giang Úc đột nhiên lui về phía sau, dựa vào trên bàn, xoa khóe môi, lạnh nhạt nhìn về phía kia mấy học sinh phát ra tiếng động.
Các bạn cùng lớp ôm nhau trong hoảng loạn, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại.
Thật là đáng sợ.
Giang Úc hôn trộm!
Hôn trộm a.
Vân Lục trong lúc ngủ mơ cảm giác có cái gì chạm vào môi mình, giống bông, lại mang theo một tia lạnh lẽo, một tiếng động lớn đánh thức cô. Cô mở to mắt, theo bản năng liếm môi dưới, rồi giương mắt mông lung lung nhìn Giang Úc.
Giang Úc dựa vào bàn, lười nhác, đầu ngón tay áp khóe môi, cũng nhìn cô.
Nhìn cô liếm khóe môi, đầu ngón tay càng dùng sức, đôi mắt nặng nề một mảnh.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Vân Lục duỗi tay sờ soạng khóe môi, nói: "Vừa mới có cái gì đụng vào môi tớ, rất lạnh."
Giang Úc: "... Nga."
Lạnh cái đầu cậu, để tôi hôn lại một cái, cậu liền biết nóng là gì.
Vân Lục chỉ là mơ hồ nói một câu, tầm mắt quét trên mặt bàn, nhìn một đống đề, cô lại lấy ra di động xem.
9 giờ rưỡi.
Cô muốn về nhà ngủ, chần chờ một chút, cô nhìn về phía Giang Úc.
Giang Úc còn duy trì động tác, hắn buông tay, nhướng mày: "Làm bài tập mà cậu ngủ hơn phân nửa thời gian, chỉ làm ba bài, nên phạt hay không?"
Vân Lục thực hổ thẹn: "Nên."
"Phạt cái gì?" Cô dừng một chút, lại hỏi.
Giang Úc nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-mot-ngay-truoc-khi-bi-co-lap/997294/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.