Thư Mộng Phi nghe thấy bốn chữ “Lòng lang dạ sói”, suýt ngất vì tức.
Ở trong mắt bạn học xung quanh, cô ta vẫn luôn là một người ưu tú cần cù, xinh đẹp lại thiện lương, được coi như là nữ thần thanh thuần, tất cả mọi người đều rất thích cô ta, chưa có ai nặng lời với cô như vậy.
“Em sỉ nhục người khác quá đáng!” Hốc mắt của Thư Mộng Phi đỏ lên, toàn thân run rẩy, làm như phải chịu rất nhiều oan ức.
Lục Yên mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: “Nếu chị cảm thấy đây là sỉ nhục thì em nói cho chị biết, đương ngươi lấy bạn gái thân phận, yên tâm thoải mái hưởng dụng Lục Trăn mang cho ngươi hết thảy tài nguyên hòa hảo chỗ thời điểm, thỉnh ngươi có điểm đương bạn gái tự giác, đừng ăn trong chén mong rằng trong nồi.”
“Ngươi…”
Thư Mộng Phi về phía trước một bước.
Lục Trăn lập tức kéo Lục Yên về phía sau mình, sợ Thư Mộng Phi vì nhất thời tức giận mà ra tay đả thương người khác.
Bản năng của cậu làm Thư Mộng Phi không có cách nào chấp nhận được, ngày thường Lục Trăn thương cô sủng nịch cô vậy mà lúc này lại che chở cô gái mở miệng hãm hại cô.
“Anh không có câu nào để nói sao!” Thư Mộng Phi khó tin nhìn Lục Trăn: “Tùy ý để em ấy nói em như vậy?”
Lục Trăn có hơi lúng túng, không biết nói cái gì, Lục Yên ngày thường toàn cãi nhau với cậu, còn đánh cậu, không nghĩ tới vào thời điểm mấu chốt lại bảo vệ cho mình.
Nói thật, trong lòng cậu rất cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-nam-ba-toi-con-di-hoc/352247/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.