Nằm trên giường Tống Tư Đình khóc nửa giờ, một bịch giấy bị Mộng Dao khóc dùng đến hết sạch, dưới đất giấy vứt vung vãi, Mộng Dao ngượng ngùng nói: "Tư Đình, xin lỗi, làm bẩn phòng cậu rồi."
"Cậu xem cậu khóc như thế này, ai zo, thôi đừng khóc nữa." Tống Tư Đình ôm Mộng Dao đau lòng chịu không nổi.
"Tớ thật là không thể hiểu nổi." Vốn dĩ cô không muốn khóc, nhưng khi nghe thấy giọng nói ấm áp của Tư Đình, cô lại khóc, mà lần này là gào khóc.
"Mộng Dao, đừng khóc được không, khóc nữa là sưng mắt lên đấy."
Mộng Dao khóc đến nỗi mặt mũi đều đỏ hồng hồng lên, nhìn như vừa bị khi dễ xong, cô hít hít nước mũi: "Tư Đình chỉ có cậu tốt với tớ nhất."
Nhẹ nhàng xoa xoa vai Mộng Dao, thấy cô ngừng khóc, Tống Tư Đình yên tâm hẳn.
Chuông cửa vang leng keng leng keng, Tống Tư Đình đoán là tên Thôi Triết vung tiền như rác kia, chỉ có cậu ta, mới biết nhấn chuông cửa lúc cô không mở cửa.
"Thôi Triết cậu có thể tốt với cái chuông nhà tôi một xíu không?" Tống Tư Đình vừa mở cửa vừa nói với Thôi Triết: "Ấn nhiều hỏng đó."
"Làm gì nhanh hỏng thế." Thôi Triết xấu hổ nói.
"Cậu tới làm gì?"
"Tìm cậu đi ra ngoài chơi thôi."
"Hôm nay không rảnh." Tống Tư Đình lườm cậu ta một cái rồi đóng cửa lại.
"Này, tớ tự đến nhà cậu là cho cậu mặt mũi rồi nhá."
"Dù sao hôm nay không thể cùng cậu đi ra ngoài." Tống Tư Đình nói xong, đóng cửa lại.
Cô mới vừa đi đến phòng ngủ, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-nam-cap-3/2113790/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.