“Mẹ, thịt này thật sự là do Đường Đường nhặt từ trên núi xuống về sao ạ?”
Trên núi còn có thú rừng sao?
Thân hình gầy gò của Lý Tú Lệ thẳng lên, bà nhìn về phía Lâm Đường bằng ánh mắt yêu thương trìu mến.
“Là Đường Đường thấy chúng ta làm việc vất vả liền lên núi bắt nó."
Sắc mặt bà nghiêm túc, tiếp tục nói:
“Bọn con cũng biết trong núi nguy hiểm như thế nào! Năm trước cha của Xuyên Tử, chú Kiến Cương của tụi con không phải đang sống sờ sờ bị gấu đen ăn luôn sao, không phải mãi mãi nằm lại ở trên núi sao? Trong núi nguy hiểm như vậy, nhưng em gái đã phải mạo hiểm như thế nào chỉ vì để gia đình chúng ta ăn một miếng thịt? Mẹ không cần các con nhớ kĩ lòng tốt của Đường Đường, chỉ cần không học bộ dạng bạch nhãn lang ai kia là được, ai làm Đường Đường nhà ta vừa hiếu thuận lại vừa hiểu chuyện……”
Khuôn mặt Lâm Đường đỏ bừng.
Cái kia, cô không cao thượng như vậy…
Lâm Lộc cũng nhìn ba đứa con trai với vẻ mặt cảnh cáo.
“Mẹ mấy đứa nói đúng, trong lòng Đường Đường có gia đình này, muốn bồi bổ cho chúng ta mới đi ra ngoài tìm thịt tìm trứng. Nhưng việc này cũng không phải là nghĩa vụ của con bé, cho nên bọn con cũng đừng mong chờ Đường Đường sẽ như thế nào, em gái không nợ bọn con cái gì.”
Lâm Thanh Thủy vội vàng mở miệng nói: “Khẳng định sẽ không, vốn dĩ bọn con nên là người chăm sóc em gái. Em gái đau lòng bọn con, bọn con cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-nien-dai-mang-theo-he-thong-danh-dau-lam-giau/228860/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.