Chương Vận Nghi: “……”
Từ Thi Thi: “……”
Cả hai người bọn cô cùng rơi vào khoảng lặng.
Sự nhiệt tình của Thẩm Minh Duệ vẫn không hề bị dập tắt, cậu ấy hớn hở phân tích với hai người bọn họ: “Đây cũng không phải thạch bình thường đâu, mà là hình trái tim đấy. Thực ra thì suy nghĩ kỹ cũng cảm thấy hợp lý, bây giờ đã là thời đại nào rồi, ai còn viết thư tình nữa, toàn là tặng đồ ăn cả thôi. Thời tiết như thế này, tặng sô-cô-la thì sẽ tan chảy mất, thạch là hợp lý nhất rồi.”
Không nhận được phản ứng phụ họa như mong muốn, cậu ấy cầm hộp thạch trái cây kia lên, bắt đầu chất vấn mọi người xung quanh. “Có phải là cậu tặng không? Nhậm Tư Mẫn, có phải cậu không?”
“…” Nhậm Tư Mẫn suýt nữa thì nôn ra, “Cút đi!”
Thẩm Minh Duệ hỏi một vòng, chẳng ai nhận cả, lập tức quay sang hỏi những người trưa nay không trở về ký túc xá: “Có ai nhìn thấy ai đặt nó ở đây không?”
Một bạn học vừa ngáp vừa lắc đầu: “Không có, mà tôi thấy có khi là ai đó để nhầm chỗ rồi ấy chứ.”
Thẩm Minh Duệ kiên quyết không chịu chấp nhận khả năng đó. Cậu ấy lại quay trở về chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào hộp thạch trái cây, rồi giơ chân đá nhẹ ghế của Chương Vận Nghi, tranh thủ lúc giáo viên vẫn chưa đến, nhỏ giọng nói: “Chị đại, nhiệm vụ vinh quang nhưng đầy gian nan này giao cho cậu đó…”
Nhưng chưa kịp đợi Chương Vận Nghi gật đầu, cậu ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-sep/2740479/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.