Từ trước đến nay, Trần Khoát chưa bao giờ là người khéo léo, thành thạo mọi thứ cả. Cũng chính vì như vậy, nên anh cần phải nhìn rõ biểu cảm của cô.
Nhưng anh lại đột nhiên nhận ra, ở trước mặt cô, nhiều khả năng của anh như bị thoái hóa. Ví dụ như, dù cô đã tháo khẩu trang ra, nhưng anh vẫn không tài nào đoán được tâm trạng cô là tốt hay xấu.
“Trước khi trả lời câu hỏi này, thì cậu phải trả lời một câu hỏi của tớ trước đã.”
Chương Vận Nghi không nhìn anh nữa, tháo dây an toàn ra. “Chúng ta xuống xe rồi nói.”
Thật sự là quá kỳ lạ.
Vừa nãy ở trên xe, cô đã đeo khẩu trang lâu như vậy, đều có thể quen và chịu đựng được.
Nhưng sau khi anh tháo khẩu trang cho cô, cô lại thấy trong xe ngột ngạt lạ thường.
Trần Khoát chẳng hiểu chuyện gì, trong lòng dần chùng xuống. Anh vẫn tắt máy xe đi, xuống theo cô, vòng qua đầu xe đến bên cạnh cô. Cô đang mở bản đồ hướng dẫn, anh rất lịch sự, không cố ý nhìn lén màn hình, chỉ quay mặt sang chỗ khác.
“Chúng ta đi hướng kia đi.” Chương Vận Nghi giơ tay chỉ về phía trước, mắt sáng lên. “Gần trường học chắc chắn sẽ có phố ăn vặt, hơn nữa hương vị thì khỏi phải chê, giống như con phố sau trường mình ấy.”
Con phố sau trường mình.
Năm chữ này mang đến cho Trần Khoát một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Anh cũng không hối thúc cô để biết côn muốn hỏi mình câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-sep/2740587/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.