Khi Nghiêm Húc đi ra, Tần Vệ đang dựa vào lang cang chơi điện thoại.
Anh ta thấy Nghiêm Húc, kinh ngạc nói: “Anh thế mà thực sự không đem cậu ta ra?”
“Đem ra làm gì? Chờ mấy người lại bắt về à?” Nghiêm Húc liếc Tần Vệ một cái “Văn phòng trưởng ban ban quản lý nằm ở đâu? Đưa tôi qua đó.”
Nghiêm Húc đi vào văn phòng trưởng ban ban quản lý.
Trưởng ban vừa mới nghe điện thoại xong, ngẩng đầu thấy Nghiêm Húc, có chút kinh ngạc hỏi: “Nghiêm Húc? Hôm nay cũng không phải ngày họp, cậu tới đây làm gì?”
“Tôi muốn hỏi chút chuyện về con thỏ kia.”
Trưởng ban khó hiểu hỏi lại: “Hả? Con thỏ gì?”
Nghiêm Húc nheo mắt lại: “Nơi này chỉ sợ chỉ có một con thỏ.”
Trương ban nhìn hắn nói: “Ngồi trước đã.”
Lại nói: “Cậu đừng nghĩ tôi giả ngu. Con thỏ kia chính là bí mật của ban chúng tôi.”
Nghiêm Húc cười nhạo: “Từ khi nào mà người của tôi lại thành bí mật của ban quản lý vậy?”
Trưởng ban vỗ đùi: “Ai da, cái gì mà người chứ, vật nhỏ kia còn không tính là bán thú, làm sao có thể tính như vậy.”
“Ông không cần xàm xí với tôi.” Nghiêm Húc nghiêng đầu “Nghe giọng điệu của ông, bán thú so ra thấp kém hơn con người nhỉ?”
“Nào có, trong phạm vi thống trị của cậu nhiều bán thú trung thành và tận tâm như vậy, chúng tôi đuổi theo còn không kịp ấy chứ.” Trưởng ban cười nói “Vậy theo cậu nói, thỏ không tám trăm cũng có một ngàn, không lẽ con nào cũng đưa đến cho cậu —”
“Tôi nói con thỏ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve/348395/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.