Lê Như Sương nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng ra sân vườn mơ mộng. Lâu lâu cô lại quay sang nhìn cô gái ngồi đối diện với mình, kiên nhẫn chờ đợi. Tiếng lật trang giấy vang lên loạt soạt kèm theo tiếng chuông gió rung rinh ngoài hiên, Như Sương bỗng chốc cười nhẹ.
Cho đến khi mặt trời lên cao trên đỉnh đầu, cái nắng gắt làm Như Sương bất giác cau mày thì người ngồi đối diện cô mới ngẩn đầu lên.
"Thế nào?" Như Sương vội vã hỏi, nhưng giọng nói không hề có ý thúc giục.
"Cậu cảm thấy cái kết này là tốt nhất sao?" Người đối diện không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
"Không." Như Sương lắc đầu, đáp lời kiên định. "Mình cảm thấy, đối với nữ chính đó chỉ là sự tự phụ, tham lam do tâm tính không kiên định. Với nữ phụ, đó là sự ẩn nhẫn nhưng không kiên quyết, cũng không dám từ bỏ để nhìn rõ vấn đề. Với dàn nam chính, đó lại là sự hứng thú gợi mở tình cảm, nhưng lại là thứ tình cảm hời hợt không bền chắc. Còn những nhân vật khác, hừ, chỉ có thể nói một chữ: ngu ngốc!"
"Đó là nhận xét của cậu với chính nhân vật mà bản thân tạo ra?" Cô gái buồn cười khẽ lắc đầu.
"Chính vì vậy nên mình mới hỏi cậu. Dù sao đây là lần đầu mình chuyển sang thể loại np, mình cần có những 'cao kiến' của cậu để làm tư liệu." Như Sương bĩu môi nói. "Nhanh cho ý kiến, quốc sư Thanh Nghiêm của trẫm!"
"Ha ha!"
Phạm Thanh Nghiêm nheo mắt cười khẽ. Cầm tách trà khẽ nhấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-buoc-linh-hon/355195/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.