”Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng quân thiên tuế thiên thiên tuế.”
”Đại hoàng tử, nhị hoàng nữ, tam hoàng nữ thiên tuế thiên thiên tuế.”
”Khuynh quý quân, Hàn quý quân, Thắng quý quân thiên tuế thiên thiên tuế”
”Bình thân! Các ái khanh mau đứng lên.”
”Tạ Hoàng Thượng.”
Choáng!
Ngày nào mà cũng nghe mấy thứ này, không phát mệt mới là lạ. Nghiêm Thần tránh trong lòng Lam Phượng Khuynh dè bỉu.
Bỏ qua những lời nói sáo rỗng, bỏ luôn mấy khúc ca múa nhạc nhàm chán, cuối cùng Nghiêm Thần cũng chờ được đến Đại lễ phong Ấn.
Giữa trung tâm đại điện lúc này đã không còn bóng người. Thay vào đó là một vòng tròn đồ văn rất lớn tỏa ra uy áp chấn nhiếp toàn trường. Đây chính là trận pháp đi.
Nghiêm Thần được chuyển qua cho Diệp Phong ôm, còn Nghiêm Luân thì được đưa cho Trầm Duy Thắng. Sau đó, phụ thân Lam Phượng Khuynh, cha Tiêu Thanh Hàn và một người phụ nữ khác đi vào trong trận pháp. Thấy vậy, Nghiêm Thần định quơ tay đập vào trán mình một cái. Đáng tiếc, đôi tay bé xíu đã bị cha Diệp Phong nắm lại.
”Thần nhi ngoan, chờ một lát nữa sẽ trả Phượng Khuynh về cho con.”
Gì chứ, làm như cô là luyến cha cuồng không bằng!
”Ha hả...” Nhìn biểu cảm trên mặt của Nghiêm Thần, Diệp Phong nhịn không được mà bật cười. Hèn chi chỉ trong một ngày, Phượng Khuynh lại khôi phục trình độ yêu nghiệt nhanh chóng như vậy. Đứa bé này thật sự rất thông minh và đáng yêu, chẳng bù với Tuyệt nhi, càng lớn càng giống một khối băng. Haizz...
Ôi, bị cha Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-buoc-linh-hon/355212/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.