Cả một chặn đường dài xe đi khoảng hơn mười phút.
Tô Nhược không có ý mở miệng nói chuyện với Trần Lực.Ánh mắt mông lung nhìn ra bên ngoài, thật ra trong đầu Tô Nhược còn không rõ mình đang bị đưa đi đâu.
Từ nhỏ đến lớn, cô gặp không ít sóng gió,cũng đã từng cam chịu chọn lấy cuộc sống không ý muốn, nhưng rồi kết quả không vì sự cố gắng nhẫn nhịn của cô mà trở nên tốt hơn.Mấy năm qua Tô nhược tự tạo ra vỏ bọc thật nhiều gai nhọn mà sống.Cô không muốn sống một cuộc sống cam chịu với bất cứ ai.Nơi nào vui vẻ thì ở lại, chỗ nào bình yên thì đến.
Nhưng ngày hôm nay lại phải cắn răng chịu sự thao túng của Cảnh Tử Sâm.
Nỗi ấm ức nói thế nào Tô Nhược cũng nuốt không trôi, càng nghĩ lại càng tức giận.
Qua một lúc Tô Nhược mới phát hiện xe đang vào ngoại ô.
Dường như giới nhà giàu rất biết cách tiêu tiền, thường xây những căn biệt thự triệu đô ở nơi phong cảnh hữu tình này.
Thật ra Tô Nhược đoán không sai, xe chạy một chút nhanh chóng quẹo vào cổng lớn khu biệt thự màu trắng.
Khung cảnh thiên nhiên bao lấy một màu xanh, tạo cảm giác vô cùng rất an yên.
Tô Nhược âm thầm hung hăng suy nghĩ,với tâm hồn đen tối như Cảnh Tử Sâm không nên sống những nơi bình yên và trong lành như thế này.
- Cô Tô mời cô.
Trần Lực mở cửa xe cho cô, thấy cô có vẻ chần chừ không biết đang suy nghĩ điều gì.
Anh ta nhẹ nhàng hắng giọng.
Lần này gặp mặt, thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-buoc-trai-tim-nu-minh-tinh/1355054/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.