Trở lại phòng, Thẩm Liên vẫn như một con lười treo trên người Sở Dịch Lan.
"Sao anh tới đây?" Thẩm Liên tới gần bên giường, nghiêng đầu chạm vào bên vành tai người đàn ông.
"Rảnh rỗi." Sở Dịch Lan hơi lùi về sau, phát hiện Thẩm Liên vẫn chưa thả lỏng tay, vì thế vỗ nhẹ sau lưng y: "Còn em? Hai ngày này quay chụp suôn sẻ không?"
"Suôn sẻ." Thẩm Liên thấp giọng: "Em còn đang định đợi quay được hơn phân nửa sẽ quay về Cừ Đô xem anh."
Sở Dịch Lan: "Tôi đây không chờ được."
Thẩm Liên cười "hì hì" ra tiếng, "Không ổn rồi, Sở gia đã biết nói lời dễ nghe."
Sở Dịch Lan cọ lên chóp mũi Thẩm Liên, trong nháy mắt không muốn nhịn nữa.
Anh đỡ eo Thẩm Liên để người ta nằm lên giường. Ngay lúc phát hiện y lại mảnh khảnh hơn, bỗng dưng có một loại h.am mu.ốn thô bạo cùng phá hư rất kỳ quái nảy sinh từ dưới đáy lòng. Cộng thêm vì diễn vai lần này, tạo hình của Thẩm Liên càng non nớt, ăn mặc cũ kỹ mộc mạc, đúng là một đóa hoa trắng nhỏ lay động trong làn gió.
Đáy mắt Thẩm Liên tràn ngập sóng triều sau khi động tình, nhào lên bờ chính là hai chữ "sinh động". Nhưng vì Sở Dịch Lan dừng động tác lại, y nhíu mày tỏ vẻ bất mãn nhưng lại không thể nào hung dữ với anh được.
"Sao lại đáng thương thế này?" Sở Dịch Lan cười hỏi.
"Đáng thương cũng tốt." Sở Dịch Lan nói tiếp: "Dù sao chỉ đáng thương với một mình tôi."
Thẩm Liên sâu sắc cảm thụ, cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2730958/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.