Giữa trưa, Thẩm Liên ngoan ngoãn ăn hai chén canh vịt. Cơm nước xong, lại ra ngoài sân nhỏ phơi nắng một lát. Sở Trư Mễ ở bên cạnh có một bãi cỏ mèo thật lớn, nó nhào vào bên trong gặm tới nỗi không nâng đầu dậy được.
Cảm giác khó chịu trong Thẩm Liên tới nhanh đi cũng nhanh. Nhưng trong một cái nháy mắt nào đó ở cảnh trong mơ, tựa như bắt được mối nguy hiểm, loại cảm giác hãi hùng khiếp vía tựa như giẫm phải lò xo này làm y vô thức đề cao cảnh giác.
Nhưng trong thời gian này, công việc thật sự quá nhiều và nặng nề, hễ là Hồ Khải Lam sắp xếp thì Thẩm Liên sẽ không từ chối, phối hợp tới nỗi Hồ Khải Lam xem các nghệ sĩ khác trong tay đều không vừa mắt.
Không biết Sở Dịch Lan giải quyết thế nào, vừa rồi y nhận được cuộc gọi từ Hồ Khải Lam, đối phương dùng một loại giọng điệu cẩn thận nói: "Cậu cứ nghỉ ngơi một thời gian đi."
Thẩm Liên cười: "Cảm ơn anh Hồ."
Sở Dịch Lan bưng tách trà đi ra, Thẩm Liên đã tựa vào ghế ngủ rồi.
Gương mặt thanh niên an tĩnh, không hề đề phòng, ngón tay thon dài đặt trên thảm lông đắp ngang eo, không hề lo lắng lỡ như nổi gió sẽ bị cảm sốt này nọ. Những nơi có Sở Dịch Lan, với y mà nói là tuyệt đối an toàn.
Sở Dịch Lan đặt tách trà lên bàn đá, tiến tới dùng thảm lông bọc Thẩm Liên lại, ôm trở về phòng ngủ.
Thẩm Liên nghĩ vấn đề rất đơn giản, y cho rằng chỉ cần bản thân phối hợp sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2730978/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.