Mà chỉ trong chốc lát đó, cũng đủ để Tôn Bỉnh Hách tra được rất nhiều thứ.
"Tối hôm qua thật sự có một paparazi chạy thoát nhưng nội dung hotsearch không phải do họ thả ra, có người lén mua đi. Nhìn cách làm cũng biết là có chuẩn bị từ trước, hiện giờ có thể xác định là nhà họ Khương âm thầm nhúng tay."
Chỗ lối ra, Khương Nùng đang đứng nơi đó.
Cậu ta thật sự viết câu có tật giật mình lên trên mặt.
Vừa thấy Thẩm Liên, Khương Nùng lập tức đứng thẳng, sắc mặt thấp thỏm lại đáng thương: "Anh Thẩm..."
Chỉ hai chữ này, Tôn Bỉnh Hách cũng cảm thấy ồn ào tột độ.
Giây tiếp theo, Thẩm Liên bắt lấy áo Khương Nùng, ấn mạnh người lên khung cửa sắt phía sau làm phát ra một tiếng "Ầm" thật lớn.
Mọi người hoảng sợ nhìn tới nhưng Thẩm Liên không quan tâm, sắc mặt y đã hoàn toàn âm u, phong độ ôn hòa ấm áp lập tức biến thành sắc bén vô cùng: "Cậu nghĩ cậu là thứ gì? Dám giở trò này với tôi?"
Tôn Bỉnh Hách trong nháy mắt cảm thấy lỗ tai như được tẩy rửa bởi nhạc tiên.
Cửa sắt có chấn song và hoa văn gồ lên. Khương Nùng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đau rát lập tức truyền từ phía sau lưng tới. Cậu ta không chịu đựng được đau đớn nhất nhưng giờ phút này còn hơn cả đau đớn, dáng vẻ của Thẩm Liên khiến cậu ta chợt sinh ra sợ hãi: "Anh Thẩm, em không hiểu, buông em ra trước đi..."
"Cậu dám nói hotsearch không liên quan tới cậu?" Tôn Bỉnh Hách lạnh giọng.
Khương Nùng há miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731013/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.