Sở Dịch Lan không ngờ tới vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy Thẩm Liên.
Trong mấy phút đồng hồ vừa rồi, ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương, bên trong phòng lại ấm áp như xuân, làm anh có ảo giác bản thân như được cẩn thận che chở.
Không, không phải ảo giác.
Sở Dịch Lan cứ vậy vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Thẩm Liên một hồi lâu.
Thật sự, dù bây giờ Thẩm Liên có đâm một dao vào lồng ngực anh thì chân mày anh cũng sẽ không nhăn dù một chút.
Anh đứng dưới làn nước ấm, cảm giác mỏi mệt cùng với nặng trĩu mấy ngày nay được cọ rửa sạch sẽ từng chút một. Giây tiếp theo, cửa phòng tắm bị đẩy ra, cách làn sương mỏng bốc lên, Sở Dịch Lan xoay người lại.
Thẩm Liên làm một cái khẩu hình "Ồ wow", đôi mắt cũng sáng lên. Y không hề che giấu, đôi mắt mang theo háo sắc xâm phạm Sở Dịch Lan từ đầu xuống chân, âm thầm cảm thán thắt lưng xịn, chân cũng xịn!
Thẩm Liên bóp kem đánh răng đánh răng, ánh mắt thường thường liếc sang đây.
Sở Dịch Lan nhìn buồn cười, thấp giọng: "Muốn tắm cùng không?"
"Đợi em đánh răng xong đã." Thẩm Liên nói không rõ ràng lắm: "Cũng đâu phải chưa từng tắm cùng. Tối qua anh xem em như cái khăn, cọ tới cọ lui cả người đều là mồ hôi."
Sở Dịch Lan thật bình tĩnh gật đầu: "Ừ."
Lúc cởi áo ngủ, Thẩm Liên phát ra một tiếng cười damdang, rõ rành rành một kẻ lưu manh. Y chậm rì rì đi từng bước tới dưới vòi hoa sen, ngửa đầu thấm ướt gương mặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731014/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.