Ở Cừ Đô mà Bàng Triết đã ngạo mạn chẳng ai bằng, nên có thể tưởng tượng khi còn ở quê nhà Khinh Hải thì gã còn kiêu căng tới mức nào nữa. Mới đầu, gã chẳng thèm để mắt tới Từ Cảnh Ca là người thành phố Lận tới. Dù gì cũng là địa bàn của mình, gã tin rằng rồng mạnh cũng chẳng đấu lại rắn đất.
Lúc sau, trong một buổi tiệc, gã có ý đồ sàm sỡ trợ lý của Từ Cảnh Ca. Mà khi thấy ánh mắt tối sầm của anh ta, gã còn cười đầy khiêu khích.
Kết quả thì không cần nói cũng biết.
Nếu không phải mấy ông già nhà họ Bàng ra mặt xin tha, có lẽ Từ Cảnh Ca đã vặn cổ gã từ lâu rồi.
Thả người thì được nhưng cũng nói với Bàng Triết, sau này cút càng xa càng tốt.
Ai ngờ hôm nay lại chạm trúng họng súng.
Có lẽ Bàng Triết là sợ thật, gã còn đưa mắt ra hiệu bảo Thẩm Liên cứu mình.
Thẩm Liên chớp chớp mắt, nghĩ bụng: Anh bạn à, anh không có đầu óc hả? Chuyện lùm xùm trên phim trường tạm gác lại, vụ ra tay với Hoàng Giai Xán còn chưa tính sổ đâu, nếu Từ Cảnh Ca đã có ý muốn xử lý thì cần gì y phải cản lại?
Nhưng cuối cùng vẫn không làm quá nghiêm trọng. Bởi vì có Thường Thanh, mà trước nay trước mặt Thường Thanh thì Từ Cảnh Ca luôn này ra vẻ vô hại, chẳng có chút thủ đoạn nào.
Cuối cùng, Bàng Triết bị lôi đi. Từ Cảnh Ca quay sang hỏi Thẩm Liên: "Gọi điện chưa? Bảo Sở Dịch Lan tới nhanh lên, tôi đói lắm rồi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731112/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.