Từ tận đáy lòng, Khuông Thành Hải cảm thấy từ khi quen biết thầy Thẩm, ông ta đã vô tình chứng kiến không biết bao nhiêu "dưa lớn".
Cho nên tình hình lúc này là thế nào?
Cậu Phùng và Trần Mộc...
Ha ha ha! Trong lòng sếp Khuông như muốn nổi điên.
Xem tình huống này, rõ ràng cậu Phùng đã xác định quan hệ với Trần Mộc rồi nhưng sao lại chẳng có chút tin tức gì hết hả? Hả? Vậy mà ông ta còn dẫn Trần Mộc đến bữa tiệc, rồi còn đụng phải thằng ngu Tống Viên nữa chứ.
Bên kia, Phùng Duyệt Sơn cảnh cáo đẩy đầu Tống Viên ra rồi đứng dậy.
Tống Viên chẳng còn chút sức lực nào nằm vật ra đất, hai mắt gã đờ đẫn nhìn chằm chằn vách tường như thể chẳng còn cảm giác với thế giới xung quanh nữa.
Ngay cả bộ dạng lừ đừ ngắc ngoải đó cũng làm người ta không ưa nổi.
Phùng Duyệt Sơn lạnh lùng nhìn thoáng qua, không buồn để ý xoay người đi về phía Trần Mộc.
Trần Mộc vội vàng hỏi: "Anh có bị thương không?"
"Không có."
Thật ra Phùng Duyệt Sơn cũng không chiếm thế thượng phong hoàn toàn, lúc đánh nhau cũng bị Tống Viên đấm vài cái nhưng không quan trọng, cái cách Trần Mộc làm lơ Tống Viên làm cậu ta sướng rơn cả người.
"Anh Khuông, cảm ơn nha." Phùng Duyện Sơn giương giọng nói với Khuông Thành Hải.
Khuông Thành Hải xua tay liên tục: "Không không không, việc tôi nên làm. Nhưng mà cậu Phùng, trước đó tôi thật sự không biết quan hệ giữa cậu với Trần Mộc..."
"Không sao." Phùng Duyệt Sơn ngắt ngang: "Gặp chút chuyện bất ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731133/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.