Tống Viên tưởng mình che giấu rất giỏi nhưng đúng như trước đây Trần Mộc từng nói với Thẩm Liên, cậu đều biết hết.
Ngay khoảnh khắc nhận ra đó, cậu đã thấy Tống Viên không xứng.
Trần Mộc cậu không phải người quý giá gì nhưng cậu chưa từng giẫm đạp lên người khác.
"Trần Mộc."
Một thứ xúc động đột ngột trào dâng trong lòng Tống Viên.
Gã và Trần Mộc, chẳng phải là người đặc biệt của nhau sao?
Gã hoàn toàn có thể vi phạm...
"Không cần." Trần Mộc lại như biết được gã định nói gì, lạnh giọng cắt ngang: "Mọi thứ liên quan tới anh, tôi đều không cần."
Chưa đợi Tống Viên có phản ứng, Trần Mộc mỉm cười: "Bây giờ tôi đã có người tuyệt vời nhất trên đời."
Niềm hạnh phúc nơi đuôi mắt, khóe miệng của cậu thanh niên là không thể giả vờ được.
Không hề nói quá nhưng ngay khoảnh khắc ấy Tống Viên cảm thấy như bị ai đâm xuyên tim.
Tống Viên hơi nhíu mày: "Cậu đang nói giỡn với tôi à?"
Trần Mộc như thể không nhìn thấy sự vỡ vụn trong đáy mắt gã, nói tiếp: "Tống Viên, lúc mối quan hệ chúng ta căng thẳng nhất, tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ kiếm một ai để chọc tức anh, thì nay lại càng không. Tôn còn có việc, anh..."
Trần Mộc còn chưa nói dứt câu thì đã bị gã đẩy mạnh va vào tường. Tống Viên lao tới, gằn giọng: "Là ai?!"
Trần Mộc ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người gã bỗng nhiên thấy buồn nôn, lập tức gạt tay gã: "Tránh xa tôi ra!"
Không khí như bị bóp chặt nơi cổ họng.
Trần Mộc ngẩng đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731132/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.