Sở Dịch Lan hài lòng nhìn thấy Thẩm Liên câm nín mới thản nhiên nói: "Trong tủ lạnh có đồ ăn."
Thật ra anh không cần ăn cơm. Có lẽ là vấn đề thời gian và không gian hay sao đó mà Sở Dịch Lan không cảm thấy đói khát, cũng không thấy mệt mỏi.
Anh dạo quanh căn hộ, lặng lẽ cảm nhận từng dấu vết Thẩm Liên để lại.
"Hôm nay em mệt lắm hả?" Sở Dịch Lan hỏi.
Vào giờ phút này, Thẩm Liên không muốn nghĩ ngợi chuyện khác, chỉ muốn trò chuyện với Sở Dịch Lan.
"Mệt." Y nói xong chữ "mệt", bao nhiêu mỏi mệt dày đặc hơn đã từ khóe mắt đuôi lông mày tràn ra. Đây là thứ mà Thẩm Liên chưa từng biểu hiện ra trước ống kính hay với người khác.
Y lúc nào cũng tinh tế, sắc bén, mạnh mẽ đến không gì địch nổi. Nhưng đến đêm khuya tĩnh mịch, Thẩm Liên vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài vang lên trong đầu mình. Đó là hồi chuông cảnh báo của linh hồn khi đã chịu đựng tới cực hạn.
Có nhiều lúc, Thẩm Liên thấy mọi thứ đều không có ý nghĩa.
Sở Dịch Lan nhìn chằm chằm Thẩm Liên, không nói chuyện.
Thẩm Liên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, lập tức bật cười: "Đau lòng tôi à?"
Sở Dịch Lan gật đầu.
Từ khi anh quen biết Thẩm Liên, người này lúc nào cũng bạo dạn, nóng bỏng, cho dù anh có mặt lạnh hay từ chối thế nào cũng làm như không thấy. Khi ấy, Sở Dịch Lan vẫn luôn nghĩ, nội tâm y phải tràn đầy sức sống đến mức nào mới có thể không sợ hãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2764278/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.