Một cảm xúc nào đó đột ngột bùng lên dữ dội trong không khí.
Dương Bân miệng thì nói dạy người ta nhưng thật ra cũng là tay mơ, chỉ đỡ vụng về hơn Tôn Bỉnh Hách một chút mà thôi. Môi lưỡi hai người quấn quýt, thăm dò lẫn nhau hồi lâu, đầu lưỡi mới bắt đầu quấn lấy nhau dịu dàng và triền miên.
Tiếng thở dốc hỗn loạn lại mờ ám vang vọng bên tai. Một bàn tay Tôn Bỉnh Hách ấn lên sau cổ Dương Bân, sau đó trượt dọc theo áo xuống dưới, rồi đặt giữa lưng người đàn ông.
Dương Bân không rảnh tay dạy dỗ hắn, chỉ có thể nhạy cảm ngồi thẳng người dậy.
Tôn Bỉnh Hách cảm nhận được, còn nhín thời gian cúi đầu nở nụ cười.
Đáp lại hắn là khí thế hừng hực như muốn ăn tươi nuốt sống của Dương Bân.
Muốn anh ấy , Tôn Bỉnh Hách nghĩ thầm. Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm rền khiến cho ý thức mơ hồ bỗng chốc tỉnh táo lại. Tôn Bỉnh Hách mở to mắt, vừa lúc Dương Bân cũng buông hắn ra. Dương Bân đã tháo kính, đôi con ngươi hơi xếch lên đó thật sự quá đẹp. Tôn Bỉnh Hách ngửi thấy mùi bùn đất ẩm ướt bị ngấm nước mưa. "Có lẽ ngày mai sẽ mưa to." Tôn Bỉnh Hách vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc, nghe chẳng giống chính mình gì cả. Hắn đứng lên, đi từng bước tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn lá cây bạch đàn bị mưa gõ cho đung đưa trái phải. "Em muốn uống nước không?" Dương Bân hỏi. "Có." Dương Bân đứng dậy đi pha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2764284/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.