Sau một khoảng im lặng dài lâu vừa quái dị lại ngứa ngáy khó chịu qua đi.
"Hai cậu." Giọng Sở Dịch Lan vừa thấp lại chậm: "Sao lại..."
Sở Dịch Lan cũng không nói tiếp nữa.
Thậm chí trong đầu anh nhanh chóng lướt qua mấy lời Dương Bân từng nói với mình.
"Một thằng nhóc rất gai góc, ngày nào cũng ở nhà mở to mắt đợi em nhưng khi thấy em vừa nói một câu không hợp ý nó là bảo em cút. Em cút đi đâu được chứ? Không nhìn xem đó là nhà ai."
"Có đầu óc, cũng rất chịu khó, học nhanh tiến bộ."
"Cho vào công ty, để xem thích nghi ra sao."
"Từng dạy Tôn Bỉnh Hách, lại phải dạy người khác, đối tượng giống như thoái hóa dần từ người bình thường xuống thành vượn người vậy."
...
"Anh Diss lại lập công rồi."
"Không phụ lòng em vất vả dạy dỗ."
Sở Dịch Lan nhìn Dương Bân, không nhịn được: "Cậu ngày nào cũng "anh Diss, anh Diss", tính ra là tự nuôi cho mình à?"
Tôn Bỉnh Hách: "..."
Dương Bân ngượng ngùng: "Sếp, hai bọn em là tự nguyện."
Chứ không tự nguyện thì sao? Sở Dịch Lan thầm nghĩ, trong hai cậu thì ai ép buộc được người kia chứ?
Hiếm khi Sở Dịch Lan gặp một việc chẳng biết nên phản ứng ra sao như lúc này.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh rút điện thoại ra.
Đúng lúc Thẩm Liên đang nghỉ ngơi giữa cảnh quay, nhận lấy điện thoại từ tay Giang Dữu: "Sao vậy cục cưng?"
Sở Dịch Lan day trán: "Xong việc đến công ty tìm anh."
Thẩm Liên cười: "Nhớ em à?"
"Một nửa."
"Còn một nửa kia?"
Sở Dịch Lan khựng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2764285/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.