"Hai người đang nói chuyện gì?".
Hàn Phong đi ra, đôi lông mày cau chặt.
Mộc Na khẽ tiếng: "Ôn lại chuyện cũ!".
"Phải, phải...!Phong, em đói rồi! Chúng ta có thể ăn gì đó vào lúc này chứ?".
"Cô ăn một mình đi, rồi cút ra khỏi đây cho tôi!".
"Phong, sao anh có thể làm như thế chứ?.
Dù gì trên danh nghĩ thì em mới chính là vợ của anh.
Mộc Na chỉ là thế thân của em một thời gian ngắn mà thôi!".
"Câm miệng".
"Phong!".
"Đi theo tôi!".
Hàn Phong kéo tay Mộc Na lôi lên phòng, căn phòng khóa chặt lại.
Hắn ném cô lên giường.
"Anh định làm gì?".
Giọng cô sợ hãi khẽ lùi ra sau.
Cơ thể run bần bật lên.
"Tôi lại muốn biết em đang định dở trò gì để trốn khỏi đây!".
"Tôi thật sự không thể hiểu nổi con người của anh rồi đấy.
Chẳng phải Mộc Nư đã trở về rồi sao? Sao anh còn chưa buông tha cho tôi chứ?".
"Tôi đã nói rồi.
Người phụ nữ tôi cần bây giờ là em chứ không phải cô ta".
"Anh vốn chưa bao giờ yêu tôi.
Hàn Phong, tôi nghĩ anh cần đi điều trị thần kinh của anh rồi đấy.
Mộc Na tôi thừa nhận, tôi chỉ là thế thân của Mộc Nư.
Anh nói anh yêu tôi? Anh chỉ là đang yêu thế thân của chị tôi mà thôi bây giờ tôi đã không còn là thế thân nữa, vậy nên người anh yêu là Mộc Nư không phải tôi".
"...".
Hàn Phong ngơ người, đôi lông mày của anh cau chặt.
Liệu những giữ cô nói là đúng sao?.
"Hàn Phong, làm ơn đi.
Chấp nhận sự thật đó đi, Mộc Nư mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-em-bang-cavat/1954907/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.